Tưởng Tây Trì đã vặn đồng hồ báo thức, khi năm giờ vang lên một tiếng, lập tức tỉnh dậy, nhanh chóng tắt đi.
Vừa nhìn Phương Huỳnh, vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.
Kề sát lỗ tai cô khẽ gọi hai tiếng, đã thấy cô cau mày, không kiên nhẫn “ừm” một tiếng.
Giữa khe hở rèm cửa sổ lộ ra một tia ánh nắng, vẫn chưa sáng lắm.
Tưởng Tây Trì vốn muốn mở đèn bàn, thấy Phương Huỳnh như vậy liền từ bỏ, không ép buộc cô, chuyện mình đã làm, có cái gì mà không dám nhận.
Anh thầm nhớ đến sự sắp xếp khi trời sáng, ngược lại không ngủ được, vừa qua khỏi sáu giờ liền rời giường. Lấy remote điều hòa chỉnh nhiệt độ lên cao, dịch lại chăn cho Phương Huỳnh.
Đạp xe đạp, giữa tia nắng sớm, đến đầu cầu mua bữa sáng cho mọi người.
Phương Huỳnh ngủ đến 8 giờ rưỡi mới tỉnh.
Phản ứng một lát, ý thức dần dần phục hồi, lập tức kinh sợ đổ mồ hôi lạnh. Tìm di động xem thời gian, sợ tới mức sắp khóc. Nhanh chóng mặc quần áo, tìm giày dưới đất, vội vàng kéo cửa phòng ra.
Trong phòng khách không có người.
Phương Huỳnh nhanh chóng xông vào toilet.
Đợi một lát, khi trở ra, vừa đúng gặp phải Ngô Ứng Dung đi ra từ phòng bếp.
Ngô Ứng Dung cười nói: “Rời giường rồi à?”
Giọng Phương Huỳnh như muỗi, “... Bà ngoại, chào buổi sáng.”
“Tây Trì và ông ngoại đang loay hoay sửa mấy bồn hoa vỡ ở dưới mái hiên đấy.”
“Cháu... Mẹ cháu đâu ạ?”
“Nhặt rau ở phòng bếp, cháu có tới giúp không?”
Phương Huỳnh nào dám.
Chuyện này, cô thật sự muốn khóc. Đinh Vũ Liên vừa mới ngủ, cô đã quay lưng bỏ chạy vào trong căn phòng của Tưởng Tây Trì lêu lỏng cả đêm.
Phương Huỳnh trở về phòng thay áo ngủ, cắn bánh bao đã lạnh, đi đến dưới hiên, Tưởng Tây Trì và Nguyễn Học Văn đang đi qua đi lại đổi mấy chậu hoa lớn một chút, làm rơi đất trồng xuống đất.
Nguyễn Học Văn chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
“Ông nội, chào buổi sáng ạ.”
Phương Huỳnh áp sát, nhìn Tưởng Tây Trì kéo tay áo, lấy hết tất cả cây cỏ, ngay cả toàn bộ đất trong chậu hoa cũ, để vào trong chậu lớn mới. Nguyễn Học Văn theo sát, múc mấy muỗng đất từ trong túi nilon, đổ vào trong chậu hoa mới.
Hai người phối hợp ăn ý, một lát sau đã làm xong.
Phương Huỳnh nhanh chóng vào nhà lấy chổi và đồ hốt rác, đi qua giúp quét rác.
Tưởng Tây Trì nhận lấy, “Tớ làm cho.”
Mắt thấy Nguyễn Học Văn vào nhà rửa tay, Phương Huỳnh nhanh chóng tiến đến trước mặt Tưởng Tây Trì, “… Sao cậu không gọi tớ thức vậy? Không phải nói năm giờ trở về ngủ sao?”
“Không sao cả.” Tưởng Tây Trì vung chổi, “Cho cậu ngủ nhiều một lát.”
Phương Huỳnh khóc không ra nước mắt.
“Thực sự không sao, đừng lo lắng.”
“Ai lo lắng cho tớ chứ, tớ lo lắng cho cậu đấy.” Phương Huỳnh vươn mũi chân ra khẽ chạm vào anh, “Tớ không sao, bị mẹ tớ mắng hai câu thì mắng, tớ sợ mẹ cảm thấy cậu là người lỗ mãng càn rỡ, không có chứng mực.”
Tưởng Tây Trì ngừng động tác trong tay, nhìn chằm chằm cô.
Phương Huỳnh cho rằng rốt cuộc anh đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lại nghe anh hỏi: “Đá tớ bao nhiều lần?”
Phương Huỳnh: “...”
“Lần sau đá tớ, cẩn thận một chút.”
“... Cậu bệnh à!” Phương Huỳnh đẩy anh.
Tưởng Tây Trì