Edit & Beta: Tịnh HảoPhương Huỳnh và Tưởng Tây Trì vừa lên lớp, vừa giành thời gian mua thêm đồ cho căn nhà. Một nhóm nghiên cứu sinh đã sớm bảo vệ luận án xong, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời khỏi trường, Phương Huỳnh có quan tâm đến trang chủ của một số người trên mạng, tìm được một số món đồ vật đẹp mà giá thấp từ trong tay những người tốt nghiệp.Hai tuần tiếp theo, đồ nên có căn bản đều đã đủ, tuy chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, một căn phòng nho nhỏ, dần dần có dáng vẻ của một căn nhà.Toàn bộ trong nhà, Phương Huỳnh thích nhất là ban công: một bàn tròn nhỏ, hai chiếc ghế nhỏ, một giá trang trí đồ ba tầng, đều mua từ chợ bán đồ cũ.Trong nhà hơn phân nửa đều đã dọn dẹp sẵn sàng, chỉ còn chờ mang cây xanh tươi đã được chăm sóc tốt, thích nắng thích ẩm ướt lên.Buổi tối, Tưởng Tây Trì gọi điện thoại hỏi ý Nguyễn Học Văn.Về lĩnh vực nuôi cá, trồng hoa và chim, Nguyễn Học Văn là nửa chuyên gia, thấy cháu ngoại nào giờ không có hứng thú đột nhiên hăng hái, đương nhiên mừng rỡ dốc hết sức chỉ bảo.Nguyễn Học Văn trong điện thoại nói xong, liền thuận miệng hỏi một câu, “Là muốn loại ở đâu?”“Ban công ạ.”“Ký túc xá của tụi cháu còn có ban công sao?”Tưởng Tây Trì: “...”Nguyễn Học Văn cười ha ha nói: “A Trì, có việc gạt trong nhà phải không?”Tưởng Tây Trì không biết nói dối, “... Thuê phòng ở, cháu ở cùng với A Huỳnh ạ. Điều kiện ký túc xá của cậu ấy không tốt lắm, không có nước ấm, tắm rửa phải đi nhà tắm công cộng ở lầu một ạ.”“Thằng nhóc này, có chủ kiến lớn đó.” Nguyễn Học Văn cười nói, “Yên tâm, ông ngoại sẽ không nhiều chuyện, sẽ không nói cho dì Đinh của cháu đâu.”“... Cám ơn ông ngoại.”“Phòng thuê ở bên ngoài, tiền đủ không?”“Đủ, ông yên tâm ạ.”Nguyễn Học Văn khéo léo dặn dò: “Cháu và A Huỳnh còn đang học đại học, chú ý đúng mực, đừng làm chậm trễ tương lai của con gái người ta.”Lúc nói chuyện điện thoại, Phương Huỳnh dựa vào trên lưng anh nghe, anh cúp điện thoại, cô liền cười ha ha, chọt chọt eo của anh, “Nghe thấy không, chú ý đúng mực.”Tưởng Tây Trì thật vô tội, “Là ai không chú ý đúng mực?”Phương Huỳnh thoạt nhìn còn vô tội hơn anh: “Là ai? Dù sao cũng không phải là tớ.”Tưởng Tây Trì chính trực, nhưng bởi vì một câu của ông ngoại làm anh lâm vào suy nghĩ.Thân là người giám hộ cùng ở chung nhà với con gái, hình như rất không đàng hoàng lắm.Lập tức tìm điện thoại, “… Tớ gọi điện cho dì Đinh.”Phương Huỳnh vội đoạt lấy di động của anh, “Cậu làm gì vậy? Muốn bị đánh sao?”“Tớ không sợ bị đánh, nhưng lại gạt dì Đinh...”“Tớ sợ.” Phương Huỳnh ném di động của anh ra xa, “Không được nói với mẹ tớ.”“...”Đầu gối Phương Huỳnh khẽ đụng vào đùi anh, “Cậu không nghe lời của tớ sao, Tưởng Tây Trì, tớ rất đau lòng đó.”Tưởng Tây Trì: “Đây là vấn đề về nguyên tắc.”“Thật sự muốn nói sao?”“Ừm.”“Cảm giác lén yêu đương không phải rất được sao?”Tưởng Tây