Edit & Beta: Tịnh Hảo
Cuộc thi biện luận của trường vào mùa xuân đang bước đến giai đoạn khí thế hừng hực, các đội của 36 khoa từng cặp chặt chém nhau, qua hai tuần, còn 4 đội cuối cùng kiên cường thi đấu giành giải quán quân tiến hành vào tháng năm.
Người tham gia thi đấu của khoa Luật là sinh viên năm hai và sinh viên năm ba, nhưng Phương Huỳnh và Mẫn Gia Sênh cũng không thể thả lỏng, được các học tỷ học trưởng bồi dưỡng, mỗi tuần đều phải luyện tập thi đấu trong đội.
Lúc này, khoa Luật muốn trở về ngai vàng quán quân, thành viên dự thi rất có năng lực, tối trời rồi nhưng vẫn tập luyện.
Trước trận đấu bốn, Phương Huỳnh và Mẫn Gia Sênh cùng nhau luyện tập.
Tập xong, Biên Du tổng kết tình hình tập luyện.
“Lập luận và bác biện vấn đề cũng không lớn, tự do biện luận và kết thúc biện luận...” Biên Du dừng một chút, nhìn về phía Cung Mẫn – một trong tứ biện, “Tự các em cảm thấy, trình độ này thi đấu bốn có thể thắng được sao?”
Cung Mẫn: “Sư huynh trực tiếp tổng kết vấn đề đi, chúng ta có thể không tiến vào vòng bán kết, nhưng cũng phải xem trình độ của đối thủ...”
Phương Huỳnh chỉ hưởng thụ quá trình thi đấu, không thích người khác xét nét, cô đánh trận tứ biện thường xuyên không dựa theo lẽ thường mà xuất chiêu, chuẩn bị xâu chuỗi những từ còn thiếu, ra nơi thi đấu phát huy rất tốt.
Lúc này Biên Du định nói những lời bình chỗ này không tốt, chỗ kia không được, thì cô cúi đầu, lén gửi tin nhắn với Tưởng Tây Trì
“Sắp rồi, bên này nói vòng vo xong thì tớ sẽ trở về.”
Tưởng Tây Trì: “... Cậu nghiêm túc nghe đi, đừng bị bắt được.”
Phương Huỳnh: “Đừng ăn xoài nha, chừa cho tớ với.”
Tưởng Tây Trì: “Chưa ăn, chờ cậu trở về.”
...
“Phương Huỳnh.”
Phương Huỳnh trò chuyện hăng say với Tưởng Tây Trì, đột nhiên bị điểm danh, vội vàng cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu.
Biên Du và Cung Mẫn đều nhìn cô.
“Học trưởng, chuyện gì ạ?”
Biên Du: “Em nói xem, em có cảm nghĩ gì về kết thúc biện luận của Cung Mẫn?”
Phương Huỳnh sửng sốt.
Biên Du tán thưởng tài hoa biện luận của cô, luôn muốn tìm cơ hội nâng cô một tay. Nhưng Biên Du lại không biết, trong đội đã sớm có bất mãn với “công thần đời trước” này rồi, về việc biện luận này, thật ra anh ấy là người rất đơn thuần, thích đánh trận, cũng thích thắng trận.
Nhưng đội biện luận của khoa Luật phát triển mấy năm nay, đã không còn chỗ cho Biên Du năm đó, không còn đội biện luận có quy tắc và lòng hăng hái rồi.
Phương Huỳnh cẩn thận đắn đo tìm từ, “... Em cảm thấy cũng không tệ.”
Giọng điệu của Cung Mẫn không tốt, “Sư huynh, để anh nói đi, anh cứ việc nói thẳng, đừng kéo mấy người đầu óc rỗng tuếch ra.”
Nháy mắt, Phương Huỳnh bị tức mà nở nụ cười. diennndannlequydonnn~@
Cung Mẫn bất mãn với cô không phải ngày một ngày hai, từ lúc cô thắng trận của tân sinh viên, sau đó trong lúc tập luyện thi đấu, thì bắt đầu càng ngày càng thể hiện rõ khả năng dùng từ thuật lại tổng kết, không hề thiếu trong lúc đội huấn luyện phát biểu chèn ép nhau, nói cũng nhiều nhất, đương nhiên Phương Huỳnh đấu trận chỉ có vẻ sắc bén, dù sao vẫn thiếu kinh nghiệm, không đủ vững chắc trưởng thành.
Phương Huỳnh vẫn luôn tránh tranh chấp ngay trước mặt cô ấy, đều thuận miệng đáp “Học tỷ nói đúng”, “Học tỷ nói có lý lắm”.
“Học tỷ, một là em chưa có kinh nghiệm, hai là chưa sỏi đời, em có thể nói thế nào đây? Chỉ khen ngợi thôi sao? Cái này không phải là thảo luận.”
Mẫn Gia Sênh âm thầm kéo ống tay áo Phương Huỳnh.
Phương Huỳnh cũng sợ mình sẽ gây gổ với người khác, trực tiếp kéo cặp da ra từ trong hộc bàn, “… Em có chút việc, xin phép đi về trước.”
Cô đeo cặp da lên lưng, mới vừa đi ra hai bước, nghe thấy Cung Mẫn ở phía sau châm chọc: “Người trẻ bây giờ, thật là càng ngày càng không coi ai ra gì.”
Có người đè thấp giọng lên tiếng ngăn lại.
Phương Huỳnh cũng không để ý đến cô ấy, cười cười, rồi đi.
Đến đầu bậc thang, phía sau truyền đến tiếng của Mẫn Gia Sênh.
Phương Huỳnh quay đầu nhìn, Biên Du và Mẫn Gia Sênh cùng nhau đi ra.
“Sao vậy, không họp nữa à?”
Biên Du cũng tức giận, bất đắc dĩ, “Sao mà họp được nữa? Một đám người tự cảm thấy mình đều giỏi, chắc cho rằng trận đấu tuần sau, khoa Văn và khoa Tuyên Truyền đều có thể bị