Edit: Tịnh Hảo
Phương Huỳnh bị dọa đến hô hấp đều ngừng lại, giọng nói run run hỏi “Sao thế”, muốn lùi về sau nhìn vẻ mặt của anh, lại bị anh ấn đầu thật chặt vào ngực.
Cô không lên tiếng.
Cô nghe thấy Tưởng Tây Trì hô hấp dồn dập hỗn loạn, tim như bị cái gì đó hung hăng níu lấy, khó chịu không biết làm thế nào.
Anh... Có thể là đang khóc nhỉ.
Qua thật lâu, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng quát của chú bảo vệ: “Mau đi về! Sắp khóa cửa!”
Phương Huỳnh nhíu mày gào với chú bảo vệ: “Đã biết ạ!”
Vỗ nhè nhẹ lên bả vai của Tưởng Tây Trì: “A Trì.”
“... Ừm.”
Một lát, cánh tay Tưởng Tây Trì nới ra, quay lưng lại dọn dẹp cặp sách của mình. Phương Huỳnh nhìn theo, nhưng trong mắt anh sạch sẽ, không có tí giọt nước nào.
Xe đạp chạy giữa bóng đêm yên tĩnh, xuyên qua vài con đường, thẳng đến chỗ dưới lầu.
Tưởng Tây Trì khóa xe, đang định lên lầu, cánh tay bị Phương Huỳnh bắt được.
Ánh mắt anh nhìn thoáng qua tay cô, dời lên trên, dừng trên mặt cô, “Làm sao thế?”
“Cậu muốn nói gì với tớ không?”
Cô nhìn anh chăm chú, trong mắt anh không có sự ép buộc, chưa từng có sự hiếu kỳ, chỉ là đơn thuần quan tâm.
Điều này làm cho Tưởng Tây Trì cảm thấy dễ chịu chút.
Ngừng một lát, nâng mắt nhìn thoáng qua ánh đèn sáng ở cửa sổ trên lầu, “… Lần sau đi.”
Phương Huỳnh gật đầu, “Được, tớ chờ cậu nói với tớ, mau đi thôi, chắc chắn mẹ tớ gấp sắp chết rồi.”
Quả nhiên, Đinh Vũ Liên gấp đến mức phải gọi điện thoại cho trường học, nghe Phương Huỳnh giải thích xong cũng chỉ nửa tin nửa ngờ.
Khi Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh cùng ăn bữa khuya, cô ngồi đối diện, càng lộ ra vẻ có tâm sự lo lắng.
Phương Huỳnh tắm xong, đi vào phòng ngủ lấy máy sấy.
Đinh Vũ Liên vào phòng, đóng cửa lại, “Bé con, mẹ hỏi con một câu.”
Phương Huỳnh cầm khăn lông lau tóc, “Mẹ, làm sao vậy?”
Ánh mắt Đinh Vũ Liên nhìn ra bên ngoài, “Có phải con… đang làm người yêu với Tưởng Tây Trì không?”
Phương Huỳnh trừng lớn mắt, “Làm sao có thể, con và Tưởng Tây Trì là bạn tốt ạ…” Cô đột nhiên nghĩ đến đêm đó Cố Vũ La vừa đàn ghi-ta vừa hát, chợt trong lòng có một sự không vui.
“Không có thì tốt. Bà Ngô bảo mẹ qua đây chăm sóc Tây Trì, là đang giúp chúng ta… Nếu như con và Tây Trì… mẹ không có mặt mũi gặp họ.”
Phương Huỳnh khó chịu “dạ” một tiếng, “Con biết ạ.”
“Về sau tan học không được nán lại trong trường học, về nhà sớm một chút, về muộn ở trên đường không an toàn.” Đinh Vũ Liên dặn xong, mở cửa đi ra ngoài.
Phương Huỳnh ngồi xuống ghế, qua một lúc sau mới nhớ mở máy sấy.
Trong lòng có sự ngột ngạt không rõ.
Tắm xong, Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh cùng Đinh Vũ Liên chúc nhau ngủ ngon, về phòng của mình, khóa cửa lại.
Lần đầu tiên, anh tìm tòi phương pháp thực tiễn “mầm móng” mà trước đây các nam