Edit: Tịnh Hảo
Phương Huỳnh nhảy dựng lên, “Cậu gọi ai là A Huỳnh?”
Lương Yến Thu vẫn cười, “Gọi thì gọi, cũng không thiếu đi miếng thịt nào, hai chúng ta…”
“Ai cùng với cậu mà hai chúng ta!”
Mặt Tưởng Tây Trì đen giống như đáy nồi, bước đến nắm lấy cánh tay của Phương Huỳnh dẫn cô ra ngoài, “Mau đi về, tập hợp điểm danh.”
Phương Huỳnh bị túm đi ra ngoài bốn năm mét, lắc lắc cổ tay giãy giụa, “Cậu buông tớ ra.”
Tưởng Tây Trì liếc cô, buông tay.
Trong trường học không có cục đá để đá, Phương Huỳnh đá đá mặt đất cho hả giận, “Cậu không nghe nhạc, chạy tới tìm tớ làm gì?”
“Nghe nhạc gì?”
“Hừ.”
Tưởng Tây Trì: “...”
“Hát rất hay đấy, đàn ghi-ta cũng tốt lắm…”
Tưởng Tây Trì bừng tỉnh, “... Cố Vũ La?”
Phương Huỳnh cúi đầu, than thở, “... Đó là bài cậu thích nhất, cậu còn từng hát cho tớ nghe.”
Tưởng Tây Trì đánh giá giọng điệu của cô, nghiền ngẫm vài giây, khoảnh khắc buồn bực khi trông thấy cô và Lương Yến Thu “tư hội” (lén gặp mặt) cũng tan thành mây khói, khẽ cười, cố ý nói: “… Tớ không thể quyết định cậu ấy hát cái gì.”
“Vậy sau này không cho phép cậu thích bài này nữa.”
“Chuyện này không hợp lý…”
Phương Huỳnh trừng anh.
“Chỉ như vậy thôi mà cậu không vui?”
“Đúng.”
Tưởng Tây Trì nhìn cô chăm chú, sợ lỡ mất chút thay đổi biểu cảm trên mặt cô, “Tại sao?”
Phương Huỳnh nghẹn lời.
Qua hồi lâu, cáu kỉnh gãi gãi đầu, “… Dù sao chính là không vui đấy.”
“Cậu cẩn thận suy nghĩ...”
“Không nghĩ, không biết.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Bất đắc dĩ nắm lấy tay áo cô, “Mau trở về thôi, một lát chủ nhiệm lớp sẽ qua kiểm tra.”
Lạp Ca kết thúc, không biết Lương công tử lại đi chỗ nào lượn một vòng về tới trong hàng ngũ, nhiệt tình giúp cô gái này cầm quần áo, giúp cô gái kia xách ghế.
Nhìn lại, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì giống như trẻ sinh đôi lúc nào cũng kề một chỗ, làm hòa như lúc đầu.
“A Huỳnh...”
Phương Huỳnh trừng mắt sang.
Lương Yến Thu cười hì hì, “Ăn bữa khuya không.”
Tưởng Tây Trì: “Không ăn.”
“Tớ không hỏi cậu, bạn Tưởng.”
Phương Huỳnh vỗ bả vai Tưởng Tây Trì, “Cậu ấy nói không ăn sẽ không ăn, cậu ấy quyết định.”
Tưởng Tây Trì thật vừa lòng.
Bạn học toàn khối, đều mang ghế ra ngoài phòng học, trong hành lang rất chật chội, chen lấn.
Làm sao Lương công tử “Ốm yếu mong manh” có thể chen lấn với mọi người, cao thượng dịch sang bên cạnh nhường lối, rời hai bước, rời khỏi hanh lang.
Quay đầu nhìn, bước đến gốc cây nhãn, có một cô gái đang ngồi.
Lòng chính nghĩa của Lương Yến Thu bừng bừng trổi dậy, sao nhẫn tâm nhìn thấy cô gái đẹp ngồi khóc một mình lấy vạt áo lau nước mắt, lập tức đi qua hỏi han ân cần, “Bạn ơi, có phải cậu không thoải mái không? Có cái gì có thể giúp cậu không?”
Thì thấy cô gái kia tựa như không nghe thấy, mặt chôn vào giữa hai cánh tay, bả vai khẽ động đậy.
Lương Yến Thu ngồi trước mặt cô ấy, do dự một lát, đưa tay chọc chọc bả vai cô ấy, “Cô gái…”
Cô gái ngẩng đầu, “Làm gì!”
Lương Yến Thu thoáng nhìn hai mắt mờ mịt đẫm nước mắt.
Cố Vũ La.
Cố Vũ La lấy ống tay áo xoa xoa mắt, đứng lên, phía sau lưng rất thẳng tắp, lạnh nhạt nói, “Tránh ra.”
Lương Yến Thu thở dài, lui về sau một bước, “Con gái bây giờ, sao đều hung dữ hết vậy.”
Cố Vũ La không để ý đến anh, đàn ghi-ta trên lưng, tay nhấc ghế dựa, đi về phía đầu bậc thang.
Váy dài bị chính mình giẫm lên, suýt chút nữa vấp té. Cô ấy cáu giận buông ghế, kéo váy lên ôm lấy.
“Bạn Cố.” Thì nghe phía sau truyền đến một giọng nói lười biếng, “Con gái theo đuổi rất tốn sức, rất tích cực, nhưng không thể yêu…”
Bước chân Cố Vũ La dừng một lát, không quay đầu, nhấc ghế lên lần nữa.
Cãi nhau ầm ĩ trong huấn luyện quân sự đã chấm dứt.
Chính thức nhập học, lý hóa sinh hơi khó một chút ,giống như từ rãnh biển Mariana, nổi lên thành núi Kilimanjaro. Phương Huỳnh không dám buông lỏng, tập trung hết tinh thần và thể lực để học.
So sánh mà nói, Tưởng Tây Trì có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng, đề khó đến đâu vào trong tay anh, chưa được bao lâu đã được giải rõ ràng.
Chỗ ngồi vào cấp 3 là do chủ nhiệm lớp sắp xếp, Phương Huỳnh không ngồi cùng Tưởng Tây Trì, thoáng chốc đã thiếu đi rất nhiều trợ lực, chỉ có thể tự mình tìm tòi lăn lộn.
Qua hai tháng khai giảng, Tưởng Tây Trì trở thành nhân vật nổi tiếng lần nữa. Từ lớp 10 đến lớp 12, nữ sinh ham muốn anh đã tăng lên thành cấp số mũ, mỗi ngày vừa mở ngăn kéo ra liền có thể