Edit: Tịnh Hảo
“Ngốc hay không chứ”, hậu quả của việc này như thế nào, Tưởng Tây Trì không hề nghĩ đến, anh chỉ đơn thuần không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Dường như Phương Huỳnh cảm thấy lạnh, quấn áo khoác không mấy dày thật chặt vào trong người, “A Trì— tớ có thể gọi cậu là A Trì không?”
“Được.”
Phương Huỳnh bứt một cọng cỏ, quấn vào ngón tay, xoắn lại rồi buông ra, “Cậu có từng nghĩ, sau này lớn lên sẽ đi đâu không?”
Tưởng Tây Trì nhìn cô. Cô bị gió lạnh thổi đến mặt đỏ ửng lên, ánh mắt sáng ngời và trong suốt.
Tựa như ánh trăng cô độc giữa đêm lạnh.
“... Đế đô.”
“Tớ muốn sống ở nơi có thể nhìn thấy nước và thuyền.” Cô thấy trong tay của Tưởng Tây Trì có sách và bút chì, cô đi tới, lật trang cuối cùng, vẽ một căn nhà, có ban công, có người, sông mênh mông và buồm trắng rải rác…
Tay cô bị đông cứng, nhưng vẽ rất dứt khoát, chưa bao giờ có sự nghiêm túc này.
Cô nhét bút trở về tay anh, ôm đầu gối ngồi, thở thật dài, “… Thật muốn lớn nhanh một chút.”
Tưởng Tây Trì nhìn chăm chú nét vẽ đơn sơ ‘bản vẽ kế hoạch’ về cuộc sống sau này của Phương Huỳnh, “… Rồi sẽ thế thôi.”
Bài hát trong MP3 lại chuyển từ bài này sang bài khác, Phương Huỳnh cười hỏi, “Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, sao cậu trốn tiết?”
“Ôn tập xong rồi.” Tưởng Tây Trì nhìn cô, “Còn cậu?”
Phương Huỳnh nhún nhún vai.
Một lát, Phương Huỳnh hỏi: “Nghỉ đông cậu chuẩn bị làm gì?”
“Không biết...” Nhất thời Tưởng Tây Trì cảm thấy có chút phiền chán, “Phải về chỗ kia của cha tớ.”
“Cha cậu ở đâu?”
“Khu Giang Đông.”
“Quá xa, sao cậu không ở chung với ông ấy?”
Tưởng Tây Trì không trả lời. Cách nói chuyện của bọn họ trước sau như một, đã thành thói quen của nhau, đều là người giữ kín bí mật riêng tư, cho nên cũng vô cùng tôn trọng giữ kín bí mật của đối phương.
Khi bài hát chuyển sang bài tiếp theo, bỗng nhiên Tưởng Tây Trì nói, “… Ông ấy tái hôn.”
Phương Huỳnh sửng sốt một lát.
Giọng nói của Tưởng Tây Trì bình thản, “Dì Từ —— chính là đối tượng mà cha tớ tái hôn—— đang mang thai, cuối tháng năm sinh.”
Phương Huỳnh “A” một tiếng.
“Ông ngoại và bà ngoại đối xử với tớ tốt lắm, nhưng mà...”
Nhưng cũng có chút khác biệt so với cha mẹ.
Phương Huỳnh cười cười, giọng nói không biết đang tự giễu hay là phiền muộn “Thì ra chúng ta đều không có người quan tâm.”
Càng tới gần kỳ thi cuối kỳ thì càng hỗn loạn, nhưng Phương Huỳnh lại là người rảnh rỗi hơn lúc bình thường. Các tiết học đều sửa thành tiết tự học, giáo viên ngồi ở trên bục giảng, chờ học sinh vấn đáp trả lời câu hỏi, chỉ thỉnh thoảng đi xuống bục giảng kiểm tra, giữ trật tự.
Tiết ngữ văn tự học trải qua phân nửa, bỗng Trương Quân đến đây, kêu Ngụy Minh đi lên văn phòng.
Ngụy Minh đi tận hai tiết, thẳng đến giữa trưa tan học mới trở về.
Phương Huỳnh qua loa cất đồ rời khỏi trường học,