Tưởng Tây Trì chưa từng thấy Phương Huỳnh tức giận như vậy, nháy mắt như bị đâm vào chỗ đau. Trong lòng anh sớm đã có phán đoán của mình, hỏi như vậy chỉ là nghiệm chứng lại dự đoán của mình thôi.
Yên lặng một lát, anh lấy một bao thư từ trong túi áo khoác ra, đưa cho Phương Huỳnh.
Phương Huỳnh lấy ống tay áo xoa xoa đôi mắt, nhận lấy rồi ước lượng, có chút nặng, mở ra chỉ lấy ba tờ, trả phần còn dư lại.
Cô nắm chặt ba tờ tiền trong tay, ấp úng nói: “Cảm ơn.”
Tưởng Tây Trì nói: “Đi đâu mua? Tớ đi cùng cậu.”
Phương Huỳnh không trả lời, do dự một lát, xoay người sang chỗ khác.
Hai người một trước một sau, tiếng bước chân lẹp xẹp ở dưới bóng đêm giữa tiếng nước chảy của sông Lục Xích.
Đi hơn năm trăm mét, đến cửa “tiệm thuốc Lục Xích”, Phương Huỳnh dừng bước lại, “Cậu ở bên ngoài chờ tớ một lát.”
Tưởng Tây Trì nhìn cô một cái, gật gật đầu.
Anh đứng trước hiệu thuốc yên tĩnh chờ, không biết suy nghĩ gì đó, trong lòng có loại cảm xúc nảy sinh, cố tình lóe ra nhưng không rõ ràng lắm.
Sau bốn năm phút, Phương Huỳnh xách một túi nhựa đi ra ngoài, cô nhìn thấy ánh mắt xem xét của anh, giấu túi lớn về phía sau, “Đi thôi.”
Đã đến đầu cầu, Phương Huỳnh dừng chân: “Cám ơn... Tớ sẽ mau chóng trả cho cậu.”
“Cần giúp đỡ không? Tớ đưa cậu trở về…”
“Không cần!” Phương Huỳnh vội vàng ngăn cản, “Không cần...Cậu đừng tới.” Lần này trong giọng nói mang theo một chút cầu xin.
Anh liếc cô một cái, một lát, gật gật đầu, “... Nếu ở nhà cậu có cần giúp đỡ, có thể ở bờ bên kia kêu tớ —— nước sông rất lạnh, cậu đừng lội qua.”
Phương Huỳnh khẽ cười một tiếng, “Kêu tên cậu?”
Tưởng Tây Trì suy nghĩ, “... Kêu Châu Kiệt Luân đi.”
Lần này Phương Huỳnh cười to, một lát, lại nghiêm túc nói cảm ơn, rồi đi về phía đông con hẻm.
Tưởng Tây Trì nhìn bóng dáng của Phương Huỳnh cho đến khi không thấy nữa, chuẩn bị về nhà, nhưng chân lại bước về phía hiệu thuốc.
Sau quầy là ông lão thầy thuốc râu tóc bạc trắng đang ngồi, thấy người vào liền cười, “Anh bạn nhỏ, muốn mua thuốc gì.”
Tưởng Tây Trì đi đến cạnh ông, nhìn thoáng qua cái kệ xếp ngay ngắn phía sau lưng, “Người vừa rồi tới đây mua thuốc…”
“A Huỳnh à?”
Tưởng Tây Trì gật đầu, “Cháu là bạn học của cậu ấy… Cậu ấy nói, có lẽ không đủ lắm, bảo cháu mua giúp cậu ấy.”
Ông lão thầy thuốc cúi đầu nhìn anh, cười hiền lành, lòng tựa như gương sáng, “Thuốc là do ông kê đơn, khẳng định đủ. Đều là thuốc giảm đau giảm viêm, một lần cũng không thể uống nhiều, cháu nói đúng không?”
Tưởng Tây Trì dừng một lát, gật đầu.
Ông lão thầy thuốc ngừng cười, nói sâu xa: “A Huỳnh rất khó khăn, cháu làm bạn học, ở trường giúp đỡ cháu ấy nhiều nhé.”
“Trong nhà của Phương Huỳnh… là sao