Coi như may mắn của hai người không tệ, đi không bao lâu liền bắt được xe, tuy vậy nhưng chờ đến khi trở lại nhà nghỉ thì cũng đã đến lúc ăn cơm tối.
Đây là bữa cuối cùng ở Tây Tạng, hai người đặc biệt hỏi chủ tiệm tìm một nhà hàng nổi tiếng để đến ăn tối.
Là một nhà hàng thịt dê nướng đặc sắc.
Hai người không thích ăn thịt đứng trước nhà hàng, bất đắc dĩ bèn nhìn nhau cười.
Sau cùng đành phải chọn một nhà hàng cách đó không xa để ăn bữa cuối cùng ở Tây Tạng.
Hai người ăn xong, Chử Trì Tô nắm tay Trường An đi ra, hỏi cô: Thế nào? Ăn ngon không?
Trường An nghĩ một lúc, ăn ngay nói thật: ... Có chút mặn.
Chử Trì Tô cười rộ lên, nghiêm mặt sửa lại: Là cực kỳ mặn.
Trường An yên lặng gật đầu: Ăn một miếng là phải uống một ngụm nước... Thật không thể khái quát hơn được nữa...
Chẳng qua hai người cũng không muốn lãng phí, chỉ có thể vừa ăn vừa uống nước, ăn được hai miếng thì sẽ ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, bất đắc dĩ nhìn nhau cười một tiếng, rồi sẽ cùng ăn ý cầm lấy nước lọc đưa lên miệng uống...
Trong bữa tối hai người đều rất yên tĩnh, hiện tại mỹ thực trước mắt quả là không dễ hưởng thụ, tuy Trường An cảm thấy như bây giờ là rất tốt, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi anh một câu đã muốn hỏi từ lâu: Ừm... Chử Trì Tô, lúc đó vì sao anh muốn làm bác sĩ?
Đương nhiên Chử Trì Tô cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi cô: Vì sao lại hỏi như vậy?
Trường An lắc đầu: Không có gì, chỉ là hiếu kỳ.
Chử Trì Tô cười, dường như không suy nghĩ đã nói ra đáp án. Anh nói: Bởi vì bác sĩ có thể thật sự cứu người.
Trường An im lặng một lúc, gật gật đầu, cũng cười rộ lên... Cô cũng có suy nghĩ giống anh.
Thực ra bác sĩ là nghề mà cô tôn kính nhất, giống như Chử Trì Tô nói, bởi vì bác sĩ có thể thật sự cứu người.
Cho dù trong mối quan hệ bệnh nhân - bác sĩ phức tạp như bây giờ, Trường An vẫn cảm thấy bác sĩ rất vĩ đại, bởi vì bọn họ gánh vác mạng sống của con người, là nguồn hy vọng sống của những bệnh nhân đau ốm kia. Trước những mầm bệnh không thể chống đỡ nổi, chính những bác sĩ cùng y tá đã liều mạng kéo những người xa lạ từ ranh giới sống chết trở về.
Bất kỳ lúc nào, bọn họ đều có liên quan tới mạng người.
Bọn họ khổ học tri thức, không phải là vì chính bản thân họ, mà nhiều hơn chính là vì sức khỏe và niềm vui buồn của những người không liên quan.
Đây là tín ngưỡng của mỗi một bác sĩ. Trường An biết, điều này nhất định cũng là tín ngưỡng của Chử Trì Tô.
Cố gắng hết sức mình, cứu thật nhiều người.
... Ừm... Dường như càng thích anh hơn nữa...
Kiếp trước là tướng quân, cầm trong tay thanh kiếm chinh chiến nơi sa trường, bảo đảm sự bình an cho vạn dân; kiếp này là bác sĩ, tay cầm dao giải phẫu, đắn đo từng chút một để cứu nhân dân khỏi bệnh tật đau khổ.
Dường như cho tới bây giờ, anh làm chuyện gì đều là vì cứu người, hơn nữa... Trong tay luôn cầm dao?
Trong lòng Trường An vừa cảm động vừa kiêu ngạo, nhưng lại không nhịn được muốn cười.
Chử Trì Tô nhìn cô ở một bên suy nghĩ cả nửa ngày, đột nhiên cười rộ lên, có chút không hiểu lắm, uống một ngụm nước, đặt cốc nước sang một bên, hỏi cô: Nghĩ gì vậy? Có vẻ rất vui?
Trường An giương mắt nhìn anh, đuôi mày khóe mắt đều không cầm được ý cười: Đang suy nghĩ... Dù là lúc nào thì dường như anh đều cầm dao nhỉ?
Thật sao?
Chử Trì Tô thoáng suy nghĩ, cũng cười rộ lên, nhìn cô nói: Đúng vậy.
Anh biết điều này nói lên điều gì không?
Chử Trì Tô buồn cười: Nói gì? Nói rằng anh và dao có duyên với nhau?
Trường An lắc đầu, chững chạc đàng hoàng nói nhảm: Nói rằng anh rất hung bạo!
Chử Trì Tô: ...
Vợ của mình có thể thỉnh thoảng đừng như vậy được không...
Được rồi, nhìn tâm trạng cô rất tốt, không so đo với cô.
Không thể không nói, mặc dù bác sĩ Chử của chúng ta mới vào nghề, nhưng ở phương diện cưng chiều vợ thì không biết anh giỏi hơn bao nhiêu lần so với những lão cao thủ đây!
Ăn xong một bữa tối đầy muối mặn, kết quả chính là cả một đêm, Chử Trì Tô cùng Trường An đều không ngừng uống nước.
Về phần ngủ... Đương nhiên bác sĩ Chử lại chậm rãi ôm vợ của mình nằm trên giường lớn, ngủ một giấc tới sáng!
Bởi vì cho tới bây giờ Trường An cũng không phải loại người bụng đang đói mà có người mời ăn thì lại kêu no rồi từ chối: Dù sao cả tối hôm qua cũng đều ngủ chung một chỗ, hôm nay mà đuổi người ta xuống thì chắc chắn là không thích hợp!
Hơn nữa nhìn biểu hiện tối qua của bác sĩ Chử, khả năng anh chờ cô ngủ thiếp đi rồi bò lên giường cũng không phải là không có...
Dù sao kết quả cũng giống nhau, bị anh giày vò một lúc sẽ ngủ không ngon, cứ trực tiếp mặc kệ vậy...
Thế nhưng gần đây bác sĩ Chử lại càng ngày càng hung bạo hơn... Trường An nằm trên giường lớn của nhà nghỉ, khẽ cắn môi dưới bị người nào đó gặm đến sưng đỏ, nghe tiếng nước truyền đến từ trong phòng tắm, thật sự cảm thấy, hệ số nguy hiểm của bác sĩ Chử càng ngày càng cao rồi... Cứ tiếp tục như vậy, khó tránh khỏi sẽ không va chạm gây gổ...
Chẳng qua may là, sắp phải trở về rồi.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Trường An khó tránh khỏi có chút sa sút: Ở chỗ này lâu như vậy, thật sự không rời đi được... Nơi sạch sẽ bình an lại thuần túy như vậy, thật sự là thoải mái hơn nhiều so với đèn đuốc huyên náo nơi đô thị.
Chỉ là không biết khi nào mới có cơ hội quay lại đây.
Trường An chán nản, khóe mắt thoáng nhìn thấy đèn phòng tắm bị tắt đi, cánh cửa lập tức mở ra, người đàn ông tuấn tú mặc một thân áo ngủ màu xám bước ra từ bên trong.
Trường An nhìn người kia càng ngày càng gần, đột nhiên có một suy nghĩ trong đầu càng ngày càng hiện rõ.
Dẫn theo một người già, chọn một thành phố sống nốt quãng đời còn lại.
Cuối cùng Chử Trì Tô cũng đến gần, nằm lên giường, tay tự nhiên ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng cọ xát cổ của cô.
Trường An được anh dịu dàng ôm như vậy, nhẹ nhàng mở miệng hỏi người ở phía sau: Chử Trì Tô, chờ đến khi chúng ta già, thì đến Tây Tạng ở có được không? Chỉ hai người chúng ta, mua một căn nhà... Thế nào?
Người ở phía sau đương nhiên không hề dị nghị, chỉ có tình cảm ngày càng mãnh liệt tràn đầy trong lòng, tay vỗ nhè nhẹ lưng của cô, cười trả lời: Được, rất được. Ừm... em muốn mua kiểu nhà như thế nào?
Dẫn theo một người già mà bạn yêu, chọn một thành phố sống nốt quãng đời còn lại... Đương nhiên là được.
Rõ ràng không hề ăn thịt, rõ ràng còn có một quãng thời gian dài dằng dẵng phải đi, nhưng có một số người lại giống như mọi chuyện đều đang ở trước mặt, lo lắng sốt ruột suy nghĩ lên kế hoạch.
Ưm... Em nghĩ lại, nhất định phải yên tĩnh một chút, tốt nhất xung quanh nơi đó phải có đủ mọi thể loại hoa... Nói như vậy hẳn vẫn còn mông lung... Nhà ở ở Tây Tạng có phải rất đắt hay không?
Chử Trì Tô cười rộ lên, giọng nói thật thấp: Không biết. Được rồi, muốn một vườn hoa nhỏ... Sau đó thì sao?
Sau đó ư... Sau đó nhất định phải có phòng sách, hai chúng ta đều là loại người không đọc sách thì không chịu được có đúng không?
Chử Trì Tô gật gật đầu, đồng ý với lời giải thích của cô.
Trường An tiếp tục suy nghĩ: Hơn nữa... Tốt nhất phải gần tòa nhà cổ kia một chút, có thể thường xuyên đến đó xem, anh có chịu không?
Được. Chử Trì Tô ôm cô, nhẹ nhàng đáp ứng.
Chỉ cần ở cùng với em, nào có cái gì không tốt?
Trường An hài lòng cười rộ lên, quay đồng chủ động hôn anh một cái, sau đó lại gối lên cánh tay anh, chôn mặt vào cổ anh, giọng nói buồn buồn còn mang theo ý cười: Chử Trì Tô, ngủ ngon.
Người kia chống cằm lên đỉnh đầu cô, ôm cô nhẹ nhàng di chuyển, mang theo tràn đầy dịu dàng.
Ngủ ngon.
Anh và em cùng già.
Lời editor: 30 Tết rồi, mọi người ăn Tết vui vẻ nhóe:> Đừng quên ấn vote cho mình nha!