Chờ Trường An cúp điện thoại, Chử Trì Tô đã rửa mặt xong, đi ra từ trong phòng tắm.
Trường An quay đầu, người kia đang cầm một chiếc khăn lông lớn màu trắng để lau đầu, Trường An nhìn anh, anh cười ấm áp nói: Nhanh đi rửa mặt đi, rửa xong chúng ta chuẩn bị xuất phát.
Trường An gật gật đầu, để điện thoại di động xuống, ngoan ngoãn tới phòng tắm.
Chử Trì Tô nhìn bóng lưng của cô, lắc đầu bất đắc dĩ cười cười.
Sao lại kỳ lạ như vậy?
Chẳng qua... Hình như rất đáng yêu.
Chử Trì Tô tự giễu, lúc trước thật đúng là làm sao cũng không nghĩ tới chính anh sẽ có ngày hôm nay, lúc đi học có không ít nữ sinh theo đuổi anh, đã thử qua rất nhiều cách, nhưng cho dù như thế nào thì anh đều không có cảm giác gì, thậm chí còn cảm thấy có một vài lúc những nữ sinh đó thật sự rất đáng ghét.
Không nghĩ tới chính anh sẽ có một ngày như thế này, tất cả những động tác nhỏ bé của một người trong mắt anh đều khiến anh có cảm giác đáng yêu đến mức rung động lòng người.
Lắc đầu, yên lặng thở dài trong lòng, thực sự là kỳ lạ, nhưng cũng may là ngọt như đường.
***
Chờ đến lúc hai người ra khỏi cửa thì đã chín giờ, đành phải mua đồ qua loa lên xe ăn.
Trường An nhận túi đồ ăn mà Chử Trì Tô đưa tới, một cái bánh mì, một ít thịt giăm-bông, cuối cùng lấy ra một hộp sữa tươi và một ly cà phê, đưa sữa cho Chử Trì Tô, còn cô thì tự mình mở ly cà phê ra uống.
Chử Trì Tô thấy buồn cười, chỉ chỉ vào ly cà phê trong tay cô, nói: Cái này là của anh, sữa mới là của em.
Đương nhiên là Trường An biết, cho nên mới vội vã bắt đầu uống như vậy. Thế nhưng điều này cũng không thể trách cô...
Em không uống sữa tươi. Trường An cầm cà phê, vô tội nhìn anh.
Chử Trì Tô dừng một chút, có chút hiếu kỳ hỏi: Em không uống sữa tươi?
Trường An gật gật đầu, nói: Em uống sữa chua, không uống sữa tươi.
Điều này... Chử Trì Tô cảm thấy có lỗi, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy ly cà phê trong tay của cô, nhẹ nói: Xin lỗi, anh không biết.
Trường An lắc đầu, không trách anh được, chính cô cũng chưa nói với anh. Thế nhưng cà phê...
Nhưng, cái này , Chử Trì Tô lắc lắc cà phê trong tay, nói tiếp: Không thể uống được, buổi sáng uống cà phê không tốt cho dạ dày.
Trường An không vui, phản bác: Vậy mà anh còn uống!
Chử Trì Tô cười nói: Anh là đàn ông.
Lại dùng câu này với cô!
Trường An tức giận, phản bác: Chẳng lẽ bác sĩ các anh thấy cấu tạo dạ dày của phụ nữ và đàn ông khác nhau sao?
Điều này thật sự không có... Chử Trì Tô hào hứng nghiêm túc trả lời: Trong y học, dạ dày của đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, ít nhất nếu cho anh một cái dạ dày thì anh vẫn rất khó phân biệt được đâu là của đàn ông đâu là của phụ nữ.
Trường An: ...
Nghĩ tới hình ảnh đó, đột nhiên cô không muốn ăn sáng nữa...
Chử Trì Tô mỉm cười: Còn hỏi gì nữa không?
Trường An vội vàng lắc đầu, cúi đầu bắt đầu ăn sáng, nhìn bánh mì cùng giăm-bông trong tay, yên lặng cầm bánh mì bắt đầu ăn.
Chử Trì Tô ở bên cạnh nhìn thấy, lúc đầu anh muốn tốt bụng nhịn cười, kết quả lại không nhịn được, cười thành tiếng.
Quả nhiên, lập tức liền bị người nào đó quay đầu lườm một cái.
Anh cũng không giận, chỉ suy nghĩ ở trong lòng: Gần đây người nào đó rất hay tức giận nha...
Rốt cuộc đây có phải chuyện tốt không?
***
Lúc hai người đến nơi, bước từ trên xe xuống, Trường An nhìn quang cảnh trước mắt, có chút mê man.
Đây là... Núi tuyết?
Chử Trì Tô nhìn lục địa bằng phẳng trước mắt, có chút im lặng, buồn cười hỏi ngược lại: Em cảm thấy thế nào?
Trường An lắc đầu, xoay người lại nhìn anh, mặt đầy ý cười: Cho nên mới nói... Bác sĩ Chử dự định dẫn em đi tìm núi tuyết?
Thật sự rất thông minh.
Chử Trì Tô cười nói: Đúng vậy, Tây Tạng này, vẫn nên đi đến một vài nơi chưa được khai thác mới có ý nghĩa, mới có thể tìm được thứ muốn tìm.
Trường An gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý với quan điểm của bác sĩ Chử.
Sau đó liền bị người nào đó tự nhiên dắt tay, kéo về phía Tây.
Trường An giật mình, lập tức phản ứng kịp, nhẹ nhàng cầm ngược lại, cúi đầu nhìn bàn tay hai người đan xen nhau, chậm rãi nở nụ cười.
Lại không nhìn thấy khóe miệng người bên cạnh không nhịn được mà hơi nhếch lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
Trên đường Chử Trì Tô còn lo rằng Trường An sẽ sợ hãi, cho nên nhẹ giọng giải thích cho cô: Cũng không phải là nơi chưa từng có ai đi tới, nó đang được dự định sẽ khai thác, chẳng qua người ta vẫn chưa làm, cho nên sẽ có một số biện pháp bảo vệ, tương đối an toàn, mấy tháng tiếp theo hẳn sẽ là một nơi tấp nập người tới, cho nên bây giờ đến đó là vừa vặn. Nhưng mặt đường phía trước lại không được bằng phẳng cho lắm, xe taxi không thể đi vào, cho nên chúng ta chỉ có thể đi bộ.
Trường An gật gật đầu, thật ra cô không sợ. Nhưng anh dùng giọng nói dịu dàng giải thích cho cô, bỗng nhiên lòng cô rất ấm áp.
Thật tốt.
Hai người đi nửa tiếng mới tới nơi, cách rất xa liền có thể trông thấy núi tuyết trắng liên miên.
Núi tuyết trong trắng đẹp đẽ cùng ngọc thạch uy nghiêm lạnh lẽo.
Trường An nhìn cảnh núi tuyết đẹp đẽ dưới ánh mặt trời gay gắt, nhất thời ngây người, chỉ nắm tay Chử Trì Tô không chớp mắt: Thật đẹp...
So sánh với thiên nhiên điêu luyện sắc sảo, nhân loại thật vô cùng nhỏ bé, bao nhiêu tình cảm vui buồn ở dưới phong cảnh này giống như đều trở nên không đáng để nhắc tới, chỉ còn lại sự thán phục từ tận đáy lòng.
Nhìn trong chốc lát, Trường An hơi có chút không vừa lòng, quay đầu hỏi Chử Trì Tô: Chúng ta có thể đến gần một chút không?
Chử Trì Tô cười gật đầu.
Ở đằng sau có một nơi cho thuê ngựa, Chử Trì Tô dẫn Trường An đi tìm, nói rõ ý đồ đến đây.
Ông chủ là một ông già hơn bảy mươi tuổi, nghe nói bọn họ muốn thuê ngựa, vẻ thật thà trên mặt còn có chút lo lắng: Nơi này còn chưa mở, hai người đã đi vào, sẽ gặp nguy hiểm đó.
Chử Trì Tô cười đáp: Yên tâm, chúng tôi không đi xa, sẽ trở về nhanh thôi.
Ông cụ cau mày nghĩ một lúc, cuối cùng gật gật đầu.
Thấy bọn họ dắt ngựa đi, vẫn không quên dặn dò một câu: Nhất định phải cẩn thận đó.
Chử Trì Tô cùng Trường An quay đầu nói lời cảm ơn.
Đầu tiên Chử Trì Tô ôm Trường An lên ngựa, sau đó mới ngồi lên phía sau, từ sau lưng Trường An vươn tay nắm chặt dây cương, thuận tiện ôm cô vào trong lòng.
Hai người cũng không có thúc ngựa chạy lên, chỉ đi chầm chậm từng chút một hướng đến núi tuyết.
Trên đường Trường An hỏi Chử Trì Tô: Nơi này vẫn còn chưa mở, vì sao ông lão còn cho thuê ngựa?
Cách nơi này không xa còn có chỗ đã khai thác du lịch, du khách muốn đi vào thì vừa vặn phải đi qua con đường kia, cho thuê ngựa ở nơi đó cũng không phải là không thể giải thích.
Hóa ra là vậy... Trường An gật gật đầu.
Có muốn cảm thụ một chút cái gì gọi là cưỡi ngựa hay không? Đột nhiên Chử Trì Tô hỏi.
Hả? Thoạt đầu Trường An hơi nghi hoặc một chút, nghĩ một lúc, hiểu rõ anh đang nói gì, có chút chờ mong gật đầu.
Chử Trì Tô cười, cầm tay cô nắm chặt dây cương, tay của anh che lên tay cô, vẫn luôn nắm chặt.
Cất giọng nói: Ngồi vững vào! Đi! Hai chân lập tức dùng sức đánh vào thân ngựa, con ngựa hí lên phi ra ngoài.
Chạy ở một nơi sạch sẽ bình an như này là một việc vô cùng hưởng thụ, nhất là ngồi trên lưng ngựa, càng thêm tự nhiên tùy ý.
Trường An cảm thấy cả người mình đều trở nên rất nhẹ, hết thảy đều bị ném ra sau đầu, chỉ còn lại núi trắng trước mắt, gió lướt trên mặt cùng... Người đang ôm mình phía sau.
Tình cảm trong lòng càng ngày càng dâng cao...
A~~ khoảng khắc tốt đẹp như vậy, cuối cùng Trường An không nhịn được mà hét lớn, hét xong lại không nhịn được mà cười rộ lên.
Chử Trì Tô ở sau lưng cô, bị tóc của cô không ngừng quất lên mũi, hơi ngứa, nhưng cũng rất dễ chịu. Nhìn cô hưng phấn hét lên, cũng không nhịn được mà cười rộ theo.
Đi một đoạn, Chử Trì Tô mới dùng sức kéo dây cương: Xuy~~
Con ngựa đang chạy mới dần dần khôi phục lại bình tĩnh, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, đi vài bước liền bị Chử Trì Tô khiến cho dừng lại hoàn toàn.
Núi tuyết hùng vĩ dường như đang ở ngay trước mặt, quả nhiên là mấy ngàn viên đá ngọc thạch chồng chất xếp lên nhau, cực đẹp.
Chử Trì Tô vẫn duy trì tư thế ôm sau lưng Trường An như thế, hai người cứ như vậy không nói một lời, ngước nhìn ngọn núi trắng như tuyết phía trước.
Con ngựa ở dưới lập tức cúi đầu ăn cỏ non trên mặt đất, thỉnh thoảng ngẩng đầu hí lên một tiếng.
...
Chử Trì Tô.
Ừm?
Không có gì, chỉ là muốn gọi anh.
Người kia cười rộ lên, nhẹ nhàng trả lời: Được.
Trường An cũng cười, cố chấp gọi: Chử Trì Tô.
...
Anh đây.
Ngàn năm trước anh rời đi, nhưng, ngàn năm sau, anh vẫn luôn ở đây.
***
Hai người trở về trả ngựa, ông chủ thấy bọn họ trở về thì rất mừng, tràn đầy phấn khởi hỏi: Thế nào? Thấy có được không?
Chử Trì Tô cười trả lời: Vâng, rất đẹp.
Ông cụ gật gật đầu, thở dài: Tuy hơi nguy hiểm, nhưng vẫn là hai người sáng suốt, đến Tây Tạng thì nên đến những nơi như thế này mới tốt... Thế nhưng mấy năm nay, đến Tây Tạng thấy toàn là người, cũng không biết là tốt hay không tốt.
Hễ là chuyện gì thì đều có hai mặt trái phải, ông cũng đừng để trong lòng, thứ nên ở lại thì đương nhiên sẽ không biến mất.
Lúc này ông lão mới ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn người trẻ tuổi trước mắt, nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt có ý cười rõ ràng: Người trẻ tuổi thông suốt như vậy, bây giờ quả là hiếm thấy.
Chử Trì Tô cười: Ông quá khen.
Ông cụ lại khoát tay: Ai~~ ông già tôi sống cả đời, loại người gì mà chưa từng gặp, bản lĩnh khác không có, nhưng bản lĩnh nhìn người cũng có một chút. Theo tôi thấy, cô gái này cũng không giống những cô gái tới từ thành phố! Những cô gái kia, từng người đều rất táo bạo lợi hại, không giống hai người, nhìn vào là khiến người khác dễ chịu.
Vốn Trường An đang ở một bên cười híp mắt nhìn Chử Trì Tô được khen, nghe được một nửa, không nghĩ tới mình cũng được nhắc tới, quả thực là được yêu thương mà kinh ngạc, liền vội vàng nói lời cảm ơn.
Chử Trì Tô cũng cười, cầm tay cô, chào tạm biệt với ông lão xong, quay người hướng tới khu du lịch, chuẩn bị đón xe về nhà nghỉ.