*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Linqq
Trường An: ...
Ban ngày ban mặt ở nơi đông người không thể như thế... Thế nhưng vẫn không thể chịu nổi khuôn mặt lấp lánh của người đối diện nhìn chằm chằm vào cô... Tim cũng bị anh nhìn đến mềm nhũn rồi...
Ừm... Được rồi...
Trường An ho nhẹ một tiếng, do dự đưa tay về phía chén trà, cầm chén lên bưng đến miệng anh, lúc sắp đưa tới miệng thì lại bị anh chặn lại.
Nhìn người kia có vẻ thật vui, dung mạo tuấn tú, cười nhìn cô nói: Đùa em thôi.
Trường An: ...
Chẳng qua thật sự đã khiến cô thở một hơi thật to.
Chử Trì Tô nhìn bộ dạng cô như trút được gánh nặng, không khỏi buồn cười, đưa chén trà trong tay lên miệng nhấp một ngụm.
Từ trước đến nay anh không có thói quen chia sẻ đồ đạc với người khác, nói anh bảo thủ cũng được, nhưng chuyện như vậy xảy ra khi hai người ở chung một chỗ lại là một sự miêu tả hoàn toàn đúng, lúc nãy đút cho cô chỉ là bản năng, không hề nghĩ nhiều, hiện tại đổi lại là anh... Vẫn không được quen cho lắm.
Chẳng qua... Thật sự người nào đó lại giống như trút được một gánh nặng...
Chử Trì Tô nhìn người đối diện ăn đến vô cùng chăm chú, xoay chén trà trong tay, suy nghĩ, đầu lông mày nhếch lên, khó có khi nghĩ xấu, mở miệng trêu cô: Trông em có vẻ rất vui?
Hửm? Trường An ngẩng đầu, sau khi phản ứng được anh đang nói cái gì, lập tức lắc, lại vô tội phủ nhận: Đâu có.
Người nào đó tiếp tục truy vấn: Thật sự không có?
Trường An vẫn kiên định: Tuyệt đối không có!
Haizzz... Vậy thì lạ thật, vừa nãy rõ ràng anh nghe có người thở một hơi rất lớn... Không phải là em sao?
Trường An liều chết không nhận, mặt không biến sắc tim không đập tiếp tục phủ nhận: Không phải em mà, anh nghe nhầm... Khụ, cái đó... Anh... Anh nghe nhầm rồi!
Chử Trì Tô nhìn vẻ mặt kiếm cớ của cô, trong lòng cười nghiêng ngả, ngoài mặt lại giả bộ cực kỳ nghi ngờ: Anh nghe nhầm sao? Không biết nữa, từ trước đến nay thính giác của anh không tệ.
Ừm... Đúng vậy đó... Ngồi uống trà của anh đi, hỏi nhiều như vậy làm gì... Trường An khóc ròng, bác sĩ Chử, anh còn có thể khó đối phó hơn chút nữa hay không?!
Chử Trì Tô thật sự không muốn buông tha cho cô, khó có khi cô biểu lộ vẻ mặt thú vị như vậy, thế là tiếp tục mở miệng chặt chém: Đúng mà, hơn nữa âm thanh kia cũng giống của em... Có vẻ là anh bị em rời bỏ lâu quá, nên suy nghĩ tích thành bệnh tật, chẳng qua bây giờ đã nhìn thấy em rồi, chẳng mấy chốc nữa sẽ tốt hơn thôi, em nói có đúng không?
Trường An: ...
Cô có thể nói không sao?
Không còn lời nào, chỉ có thể gượng cười: Trường An cảm thấy thân là một tác giả, cô đang nhận lấy sự nhục nhã... Vậy mà có thể bị dăm ba câu của một bác sĩ đánh cho đến mức một câu cũng không nói nên lời... Việc đó trước kia là sở trường của cô... Vậy mà bây giờ bị người ta trả đũa... Ôi, đau tim quá...
Chử Trì Tô là người thông minh, thấy người đối diện cúi đầu yên lặng ăn mì là biết cô nghẹn lời rồi, thế là đại não đáng giá ngàn vàng của người nào đó liền bắt đầu chăm chú suy nghĩ: Nên tiếp tục trêu chọc hay là buông tha đây? Nếu trêu tiếp... Người nào đó sẽ xù lông mất...
Trong nháy mắt Chử Trì Tô nghĩ đến tình cảnh lúc trước anh trêu cô đến mức cô xù lông: Mỗi ngày bác sĩ các anh đều phải đối mặt với ruột chảy đầy máu cùng với từng tảng thịt trắng bóc, vậy thì có bao nhiêu tâm lý để có thể đút thịt vào miệng được cơ chứ!
...
Trong lòng Chử Trì Tô yên lặng quyết định: Buông tha thôi...
Thế là liền cúi đầu bắt đầu ăn mì, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói lời nào.
Trường An bên này vẫn chờ câu sau của anh, kết quả một lúc lâu vẫn không nghe thấy anh nói gì, ngẩng đầu lên nhìn anh: Người ta ăn mì hăng say, chăm chú đến mức cũng không nhìn cô...
Trường An: ...
... Anh tuyệt đối là cố ý... Xấu xa...
***
Cơm nước xong xuôi, hai người trả tiền rồi rời đi, nhàn nhã tản bộ vòng quanh con đường nhỏ của Tây Tạng.
Trường An dẫn Chử Trì Tô đến một cái chùa mà nghe dân bản xứ nói là cực kỳ linh nghiệm, Chử Trì Tô đứng ở bậc thang bên ngoài chùa, cười đến bất đắc dĩ: Trường An, anh không tin Phật.
Em biết anh không tin Phật, thế nhưng chúng ta đã luân hồi rồi đây. Phật gia coi trọng nhất là luân hồi, nói như vậy, không phải là chúng ta nên đến tạ ơn Phật tổ sao? Trường An nói rất nghiêm túc, đây chỉ sợ không phải công lao của Phật tổ, đến cảm tạ vài câu cũng coi như cầu an.
Chử Trì Tô suy nghĩ... Hình như cũng đúng.
Đã rơi vào luân hồi, đương nhiên nên bái tạ Bồ Đề.
Gật gật đầu, đưa tay dắt Trường An đi vào.
Chử Trì Tô quỳ gối trên đệm cói, chắp tay trước ngực, nhìn Phật tổ từ bi cao cao tại thượng, trong mắt dần nổi sóng.
Đều nói là bởi vì hiểu được, cho nên mới từ bi.
Vì vậy có phải Phật tổ hiểu được kiếp trước anh và cô cầu mà không được, sinh ly tử biệt, cho nên kiếp này mới từ bi để bọn họ tương phùng không?
Vậy thật đúng là... Cảm tạ Phật tổ.
Người từ trước đến nay không tin ma quỷ thần thánh, giờ phút này, lại vô cùng cảm tạ thần linh.
Cúi đầu, thành tín cúi lạy.
Trường An quỳ ở bên cạnh anh, im lặng, nước mắt dần dần tràn đầy hốc mắt.
Thật tốt. Cả đời này còn có thể gặp anh.
...
Lúc hai người đi ra còn treo một cái đồng tâm kết(*) lên cây đại thụ cầu duyên ở trước cửa.
(*)Đồng tâm kết:
... Nàng đã kéo búi tóc, tóc chàng cũng như tơ. Kiếm hướng chỗ không người, kết thành đồng tâm kết.
Đồng tâm mãi mãi.
...
Hai người ra khỏi ngôi chùa, đi trên đường, Chử Trì Tô hỏi Trường An: Muốn đi xem núi tuyết không?
Trường An nhìn anh, con mắt lóe sáng, có chút kinh ngạc gật đầu.
Muốn, đương nhiên là muốn, vốn là muốn đến đó cuối cùng, nhưng sau những chuyện xảy ra, anh lại chạy đến đây, Trường An sợ anh trở về còn có chuyện quan trọng cần làm, cho nên vẫn ngại không nói ra.
Không nghĩ rằng anh lại tự mình nhắc đến.
Chử Trì Tô nhìn cô vui vẻ, cũng nở nụ cười, xoa mái tóc dài của cô nói: Vậy trước hết chúng ta đi mua chút đồ dùng cần thiết đã, ngày mai xuất phát, thế nào?
Được!
Hai người thật sự tìm một cửa hàng chuyên về đồ dùng leo núi, Chử Trì Tô chọn một vài thứ, lúc tính tiền, ông chủ nhìn hai người bọn họ, dùng tiếng phổ thông có chút cứng nhắc hỏi: Lên Everest hả?
Chử Trì Tô mỉm cười trả lời: Không phải, là núi tuyết bình thường, chúng tôi chưa từng được huấn luyện.
Ông chủ gật gật đầu, dám trèo lên Everest chỉ có những vận động viên leo núi chuyên nghiệp, người chưa từng được huấn luyện đương nhiên không thể tùy tiện trèo lên, chỉ là ông thấy hai người này chọn đồ rất chuyên nghiệp, liền thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ rằng lại không phải.
Tính tiền xong, Chử Trì Tô dắt Trường An mỉm cười chào tạm biệt, bởi vì ngày mai còn phải đi leo núi, cho nên hai người không đi dạo nữa, tìm một nhà hàng ăn bữa tối rồi liền trở về nhà nghỉ.
Hai người vẫn ở chung một phòng, sau khi trở về, bởi vì Trường An hơi mệt, nên Chử Trì Tô vào phòng vệ sinh tắm rửa trước.
Trường An ngồi trên ghế sofa đọc sách, nghe thấy có người gõ cửa, để sách xuống đi ra mở cửa.
Ai vậy?
Nhân viên phục vụ.
Trường An mở cửa, nhìn thấy nhân viên phục vụ đẩy xe đẩy đứng ở trước cửa ra vào, Trường An có chút kỳ lạ: Có chuyện gì vậy?
Nhân viên phục vụ cười rất thân thiết, giọng nói ôn hòa: Quý khách, cô khỏe chứ, hoạt động gần đây của nhà nghỉ chúng tôi là tặng quà tặng cho những cặp đôi cùng các cặp vợ chồng đến đây du ngoạn , nói rồi đưa cho Trường An một cái hộp, Trường An ù ù cạc cạc đưa tay ra nhận, nhân viên phục vụ nói tiếp: Chúc quý khách vui vẻ.
Trường An nói cảm ơn, đóng cửa lại, vừa vào phòng vừa nhìn chiếc hộp màu đỏ trong tay.
Ngồi trở lại trên ghế sofa, Trường An xé mở giấy gói bên ngoài, đến lúc nhìn thấy đồ bên trong, trong nháy mắt cô ngu ngơ tại chỗ, tiếp theo mặt đỏ bừng!
Là một hộp... Durex!
Trách không được lại nói là đồ cho các cặp đôi cùng các cặp vợ chồng, nếu là người khác thì cũng không dùng được thứ này mà!
Thế nhưng... Thế nhưng mấu chốt là anh và cô cũng không dùng được!
Trường An đỏ mặt, nhìn củ khoai lang nóng bỏng trong tay, cả đời cô đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần nhất với thứ này... Cho nên không biết phải làm sao...
Cũng may lý trí kịp thời quay lại, Trường An quyết định nhét nó vào phía dưới tủ đầu giường, thừa dịp người nào đó còn chưa đi ra, tranh thủ thời gian hủy thi diệt tích!
Nhưng cô chưa kịp làm gì thì cửa phòng tắm liền mở ra, Chử Trì Tô mặc quần áo ở nhà, đầu tóc ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này Trường An... Đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động, lúng túng đứng nguyên tại chỗ, càng nắm càng chặt chiếc hộp trong tay.
Lần đầu tiên Chử Trì Tô đi ra lại muốn tìm một người nào đó, thế nhưng lúc nhìn thấy Trường An ngồi yên trên ghế sofa, có chút kỳ quái đi tới: Sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy?
...
Thấy người nào đó không trả lời, Chử Trì Tô đến gần, nhìn mặt Trường An càng ngày càng đỏ, nhíu mày: Có phải là bị gió lạnh bên ngoài thổi cả ngày, cho nên phát sốt rồi không?
Vừa định đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, lại nhìn thấy đống giấy gói màu đỏ mà Trường An để trên bàn trà.
Tay chuyển một đường, Chử Trì Tô cầm lấy giấy gói, nhìn nhìn, có chút kỳ quái hỏi Trường An: Cái này là cái gì?
...
Rất rõ ràng là từ chối trả lời.
Chử Trì Tô cũng không thèm để ý, hơi nghiêng đầu nhìn thấy người nào đó vẫn luôn giấu cái gì phía sau tay phải, giống như cầm một cái... Hộp?
Chử Trì Tô lại liếc nhìn gói giấy trong tay mình, liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ đến bốc khói của người nào đó cùng thái độ hoàn toàn không phối hợp, nghĩ một lúc liền hiểu.
Cười nhẹ một tiếng: Nhà nghỉ vừa mới đưa tới?
Trường An: ...
Hết cách rồi, anh quá thông minh, hoàn toàn không thể gạt được.
Trường An đành phải do dự để đồ vật trong tay lên bàn trà, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt anh, đỏ mặt thấp giọng nói: Khụ... Cái đó.. Nhân viên phục vụ vừa mới đưa tới... Nói là hoạt động ở đây.
Sau đó Trường An liền nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn của người nào đó cầm đồ vật đó từ bàn trà lên, tiếp theo là ý cười trầm thấp của anh: Đã đưa tới rồi... Có muốn thử một chút hay không?
Bỗng nhiên Trường An ngẩng đầu!
Lời editor: Dạo này lạnh nên lười đánh máy quá, các bạn ủng hộ mình đi:((