Trong lòng Trường An vẫn còn buồn, chỉ thấy người bên cạnh ôm mình, nhẹ nhàng nói bên tai cô: Trường An, đồng ý với anh đi.
Giọng điệu rất trịnh trọng, hoàn toàn không cho phép Trường An từ chối.
Trường An nghĩ thầm: Người này xấu thật... Lại khiến cô khó có thể từ chối như vậy...
Vừa định gật đầu, lại cảm giác được người nào đó thật lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời, dùng mặt nhẹ nhàng cọ lên cổ của cô, bá đạo nói bên tai cô: Anh cũng tỏ tình hai lần rồi! Lần này em không thể từ chối anh!
...
Người từ trước đến nay luôn trầm ổn lại có thể có giọng điệu uất ức như vậy, giống như đứa trẻ không chiếm được kẹo... Trường An muốn cười, nhưng lại cảm giác nước mắt cô bắt đầu không nhịn được mà tuôn ra bên ngoài, hôm nay khóc quá nhiều lần, Trường An không muốn lại rơi nước mắt ở trước mặt anh, chỉ có thể rũ mắt xuống không nhìn anh, bối rối gật đầu.
Dường như người kia lại không cảm nhận được chút chân thành nào của cô, tiếp tục dán vào cổ cô cố chấp hỏi: Em đồng ý không?
Lần này Trường An không chút do dự liền ngoan ngoãn gật nhẹ đầu.
Sau đó liền cảm thấy chỗ cổ mình có chút mát lạnh, tiếp theo chưa kịp chuẩn bị liền bị người kia ngậm lấy môi.
Trong nháy mắt Trường An mở to hai mắt, nhìn mặt người kia gần trong gang tấc, cảm giác được có một thứ ẩm ướt dán thật chặt vào bờ môi mình mà ma sát... Phản ứng đầu tiên của Trường An là ngửa về phía sau, nhưng gáy đã bị người kia sớm khống chế, hai tay cũng bị kẹp chặt, cả người đều không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho môi lưỡi người kia làm càn.
Chử Trì Tô nhìn cô trợn tròn hai mắt, thở dài, bờ môi dán vào môi cô thấp giọng thì thào: Trường An, nhắm mắt lại.
Lập tức Trường An liền nhắm mắt lại, kết quả... Giác quan càng trở nên nhạy cảm hơn, có thể cảm nhận được rõ ràng bờ môi nóng ướt của anh.
Lúc bắt đầu Chử Trì Tô chỉ mới thăm dò, dùng môi anh ma sát môi cô một chút, hôn nhẹ từng chút một, thấy cô không phản kháng, lúc này mới hơi mở miệng ngậm thật chặt môi dưới của cô, khẽ cắn mút, sau đó mới dùng đầu lưỡi quét nhẹ hai hàm răng của cô, hơi đẩy ra, thừa dịp cô không chú ý đưa đầu lưỡi vào.
... Một đường công thành đoạt đất, Chử Trì Tô ở môi cô không hề có chừng mực, càn quét qua lại, dùng đầu lưỡi quét nhẹ mỗi một chiếc răng của cô, khẽ cắn từng chút từng chút một.
Trường An bị anh hôn đến mức gần như không thể hô hấp, quả thực là muốn tắt thở, run rẩy đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn không được, ngược lại người kia lại càng áp chế mãnh liệt hơn... Ngay tại lúc Trường An cảm thấy mình sắp thiếu dưỡng khí mà chết, người đang hung hăng hôn cô mới dần bình ổn lại, Chử Trì Tô thoáng buông lỏng môi lưỡi của cô, lại vẫn chưa rút lui hoàn toàn, anh hôn nhẹ từng chút từng chút một, bờ môi bị anh giày vò đến sưng đỏ.
Một lúc sau, anh mới hoàn toàn buông tha cho cô.
Trong nháy mắt Trường An như được tha mạng, ôm lấy eo anh thở rất mãnh liệt, lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người kia ở bên tai, cực kỳ vui vẻ... Trường An giả chết, ghé vào cổ của anh sống chết không chịu nhìn anh.
Chử Trì Tô buồn cười, ôm cô nhẹ giọng dỗ dành, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo ý cười.
Trong tòa nhà cổ đổ nát, một người đàn ông mặc áo khoác đen ôm lấy một cô gái mặc đồ trắng đang ghé đầu vào vai anh, giọng nói ấm áp, từng câu từng chữ tràn đầy ý cười mà dỗ dành cô, thời gian ngàn năm như cát mịn, đôi tình nhân nỉ non vừa chớp mắt một cái mà đã qua.
Âm thanh quen thuộc mà xa xôi mông lung vang lên bên tai.
Lần này đi chẳng biết lúc nào mới là ngày về, nàng chờ ta trở về, cưới nàng làm vợ, được chứ?
Ngươi không cần đợi nữa! Chử Trì Tô dám to gan mưu phản! Hoàng thượng hận hắn tận xương tủy! Sao có thể giữ lại hắn? Ngày hôm trước... Hắn đã tự vẫn rồi!
Hoàng thượng nói, Chử Trì Tô mưu phản, không ban cho mộ chôn quần áo và di vật, thi thể hậu táng ở Tây Bắc, cũng coi như là chết trên sa trường.
Các ngươi có nghe chưa? Cửu tiểu thư không được sủng ái ở Ô gia, hôm qua mặc một thân áo cưới màu đỏ nhảy từ trên tường thành xuống, nghe nói là tự tử!
...
Lúc này Trường An mới bằng lòng ngẩng đầu, vành mắt đỏ au nhìn vào mắt anh, nhẹ nói: Nhìn xem, em vì anh mà mặc áo cưới đấy...
Vành mắt Chử Trì Tô cũng hơi đỏ, nhịn không được lại cúi đầu hôn từng cái lên đôi môi hồng nhuận của cô, trán đỡ lấy trán cô, nhìn vào mắt cô, giọng nói khàn khàn: Đúng vậy, thật đáng tiếc... Anh không nhìn thấy. Em lại vì anh mà mặc một lần nữa, có được hay không? Để anh nhìn một chút... Nhất định là cực kỳ đẹp.
Nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, trên mặt Trường An lại là nụ cười cực kỳ rạng rỡ, nhẹ giọng đáp ứng anh: Được.
Kiếp này em lại vì anh mà mặc áo cưới một lần nữa, chờ anh đến cưới em, có được không?
Một lời chắc chắn. Vành mắt Chử Trì Tô cũng phiếm hồng, cười nhẹ, nói xong lập tức cúi đầu đè lên môi cô, trong nháy mắt lại bắt đầu cướp lấy hô hấp của cô.
...
...
Chờ đến khi hai người đi ra khỏi tòa nhà cổ, trời đã tối đen, bởi vì ở nơi vắng vẻ, nên chỉ có mấy ngọn đèn đường mờ mờ chiếu sáng, khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ ở nơi xa.
Chử Trì Tô cõng Trường An, từng bước một đi về phía ánh sáng rực rỡ.
Trường An nằm trên bờ lưng vững chắc trầm ổn của anh, chỉ cảm thấy trong lòng chưa bao giờ bình an đến thế. Xung quanh đều là hơi thở của Chử Trì Tô, ấm áp mà bền bỉ. Không có những sự nóng nảy cùng bất an nơi trần thế, chỉ có từng bước yên tĩnh cùng an tâm.
Ở trong đêm tối, đây là lần đầu tiên thân thể Trường An cảm nhận được, cái gì gọi là năm tháng an yên.
***
Chử Trì Tô ngủ cùng một phòng nghỉ với Trường An, bởi vì đang là mùa du lịch, hầu như nhà nghỉ nào cùng đều chật kín phòng, đương nhiên nhà nghỉ này cũng không ngoại lệ, cho nên, Chử Trì Tô chính là ở trong phòng nghỉ của Trường An... Vẫn may là trên ghế sofa.
Trường An cực kỳ không đồng ý: Rốt cuộc là Chử Trì Tô có nhân phẩm không! Hai người vừa mới bắt đầu, lại có thể nhanh như vậy liền bị anh nuốt vào bụng!
Cho đến khi người nào đó hung hăng đè cô xuống giường hôn cả nửa ngày, Trường An quần áo không chỉnh tề lặng lẽ nằm trong lòng người nào đó nghĩ: Ừm, nhà nghỉ, ban đêm, Chử Trì Tô... Rất nguy hiểm.
Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ kiềm chế lại mà hôn cô một cái, tự giác đến ghế sofa ngủ.
Về điểm này, Trường An muốn uốn nắn một chút: Lúc anh hôn cô cực kỳ không hề kiềm chế! Nhìn người lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa như vậy, sao lúc hôn cô lại có thể... Khó mà miêu tả lại... Hiện tại cô cảm giác bờ môi của cô đã sưng đến mức không thể gặp người nữa rồi...
Quả nhiên bác sĩ Chử tràn đầy kỹ thuật, nụ hôn đầu tiên liền có kỹ thuật tốt như vậy... Trường An khóc không ra nước mắt.
Chẳng qua vẫn là một đêm bình an vô sự.
Ngày hôm sau, Trường An bị người nào đó hôn đến tỉnh lại. Cô đang ngủ say, cũng cảm giác có hơi thở ấm áp trên mũi cô, bờ môi bị người nào đó ngậm trong miệng khẽ cắn, từng chút lại từng chút...
Trường An bất đắc dĩ mở mắt, nhìn thấy anh, mơ mơ màng màng còn mang theo chút bối rối, lẩm bẩm nói: ... Em còn chưa đánh răng.
Chử Trì Tô không nghĩ rằng câu đầu tiên cô nói lại là câu này, nhịn không được bật cười, ngậm lấy môi cô không chịu thả, thấp giọng cười nói: Anh không ngại.
Em ngại...
Nhưng cô vừa tỉnh ngủ nên toàn thân không còn sức lực, chỉ có thể mặc cho người nào đó cạy mở hàm răng của cô, tùy ý càn quét trong miệng cô...
Hồi lâu sau, Trường An mới đỏ mặt, không rõ thần chí chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt qua...
...
Chờ đến lúc hai người ra cửa thì đã sắp đến buổi trưa, trực tiếp tìm một nhà hàng nhìn qua cũng không quá tệ mà ăn cơm trưa.
Đây cũng là nơi có những món ăn rất nổi tiếng, Trường An gọi trà bơ, rồi gọi cho Chử Trì Tô rượu lúa mì thanh khoa, là bột xay nhuyễn, ăn đến cực kỳ thỏa mãn.
Chử Trì Tô ăn cái gì cũng không quan trọng, cô vui vẻ là tốt rồi, chỉ là sau khi ăn xong anh lại gọi thêm hai phần bánh bao khoai tây cùng một phần Tsampa(*).
(*)Tsampa: là tên gọi của bột đại mạch, đồng thời cũng là một dòng bánh làm từ loại bột này. Tsampa có chất mịn và trắng, thường được nặn thành nhiều loại bánh khác nhau, hoặc được sử dụng để làm bột phủ cho những món ăn khác.
Thấy Trường An nhìn mình, anh cười giải thích nói: Nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở Tây Tạng chênh lệch rất lớn, khoai tây ăn ngon lắm, nếm thử đi.
Trường An gật gật đầu, anh nói vậy thì nhất định không sai.
Về phần Tsampa, Trường An có biết đến, nhưng sợ anh không thích ăn, cho nên không gọi, vậy mà anh lại chọn món đó, đến Tây Tạng đương nhiên vẫn muốn nếm thử mỹ thực nổi tiếng nhất ở nơi này, như vậy mới không uổng công tới đây.
Ăn được một nửa, Trường An nhìn về phía rượu lúa mì thanh khoa của Chử Trì Tô, có chút thèm.
Trong nháy mắt Chử Trì Tô liền hiểu được, tự nhiên bưng chén rượu đặt bên miệng cô.
Trường An có chút xấu hổ, nhưng vẫn uống một chút. Ừm... Uống rất ngon, một ngụm rượu vào trong bụng Trường An, cô thỏa mãn đến mức con mắt cũng híp lại.
Chử Trì Tô buồn cười, lại cho cô uống một ngụm nữa, quả nhiên Trường An lại ngoan ngoãn uống tiếp.
Lại uống thêm một ngụm, Chử Trì Tô liền không cho cô uống nữa: Cẩn thận uống say.
Nhưng cô vẫn còn muốn uống...
...
... Được rồi. Từ tửu lượng nửa chén của bản thân Trường An, cô thỏa hiệp.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt người đối diện phát sáng nhìn cô: Uống cả nửa ngày của anh, để báo đáp lại, tốt xấu gì em cũng nên cho anh nếm thử em chứ.
Trường An không hiểu rõ cho lắm, anh muốn uống của cô sao...
Thế nhưng người đối diện vẫn nhìn chằm chằm cô, đột nhiên Trường An nghĩ tới điều gì đó, có chút không xác định hỏi anh: ... Em đút cho anh sao?