“Đừng có hôn hoài, tướng công, ta còn muốn……” Diệp Tuệ lại bị thổi bùng lên ngọn lửa, da trắng tuyết bởi vì tình niệm dâng cao mà trở nên ửng hồng, nàng muốn dùng cánh tay vòng ra phía sau, bắt lấy mông phía sau sống lưng của nam nhân, làm hắn cử động lên, nhưng đôi tayđã bị đai lưng cột lại, nàng chịu không nổi, muốn khóc tới nơi rồi, kiều mông vểnh phía sau hết cỡ, dùng sức ma xát hạ thân hắn.
“Nương tử, không thể lại muốn nữa, mới đầy tháng, quá kịch liệt sẽtổn hại thân thể.” Hoàng Phủ Trạch Đoan bám vào bên tai nàng, khàn giọng nói, phun ra hơi thở, so với nàng còn nóng hơn. Muốn đem nam căn cứng rắn đang cắm trong hoa huy*t nàng rút ra, mới rút được mộtnửa, lập tức cảm thấy hư không dậy lên, không chút nghĩ ngợi lại vội vàng thẳng tiến đâm vọt vào trong.
hắn hơi nhắm mắt, tinh thần, tâm trí, cùng với linh hồn, hết thảy hết thảy, đều ném ra phía sau cái nơi mà bộ phận của hắn đang cùng nàng giao hợp, chỉ cần nơi này, làm hắn tiêu hồn thực cốt, là nơi cởi đimọi thống khổ của hắn, mà một khi rời đi hắn sẽ bị dục hỏa đốt cháy hết.
“Tướng công, không tới đế……” Diệp Tuệ khó chịu nhắc nhở, bên trong rất ngứa, kiều mông dùng sức ủn ra phía sau, muốn dùng nam căn củahắn đi vào sâu chút nữa, làm ngừng cơn ngứa.
“Nương tử, nàng muốn mệnh ta sao.” Hoàng Phủ Trạch Đoan cắn răngnói, hắn đẩy thân mình nàng ra, chậm rãi rút … “không được!” Nàng vừa rời khỏi nam căn kia, thân thể trở nên vô cùng hư không, đỡ bàn trang điểm, khó nhịn uốn éo thân.
“Nương tử, ngồi vào trên đùi vi phu, chúng ta đổi cái tư thế.”
Diệp Tuệ vừa quay đầu lại, thấy hắn ngồi ở trên thảm, hai chân thô tráng duỗi thẳng, một tay đỡ cự vật cao cao dựng đứng mời nàng điqua thưởng thức. Nàng giống như bị kích động, đôi mắt lấp lánh, bước nhanh đi qua, bộ ngực hai đóa đẫy đà theo động tác không ngừng lay động. hắn đôi mắt lập tức mờ mịt, giọng nói nghẹn nghẹn thúc giục: “Nương tử, mau……”
Nàng cúi đầu nhìn, thấy nó thế nào so với vừa rồi còn lớn hơn, ngồi lêntrên có thể rất đau hay không?
“Được, tướng công.” Nàng đứng hai bên chân hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống, hoa huy*t đối diện với nam căn giữa háng hắn, tìm được chính xác vị trí, sau đó từng chút một ngồi xuống…… “Nương tử, ngồi xuống chút nữa, còn chưa hết.” hắn cổ vũ.
“Dạ, đã biết.” Nàng lại ngồi thêm một chút: “đã đi vào rất nhiều rồi, có chút đau.” Nàng dùng đôi mắt cầu xin thương xót.
Hoàng Phủ Trạch Đoan đành phải thỏa hiệp, vịn lấy mông nàng, đẩy nam căn đâm lên lúc cao lúc thấp, bộ ngực nàng một đôi đẫy đà trêndưới rung động.
hắn thở hổn hển một hơi, vùi đầu cắn một ngụm vào một trong hai đóa nhũ.
“A!” Diệp Tuệ kêu một tiếng, dùng đôi tay đã bị trói chặt ôm lấy cổhắn, để đầu của hắn càng gần sát ngực mình, hai chân vòng trên lưng dày rộng của hắn, liều mạng khoanh chặt lại, thể nghiệm kịch liệt đãlâu, trong lòng tràn ngập cảm động nồng nàn, bỗng dưng nước mắt chảy xuống, nhưng không phải bởi vì thống khổ, mà là vui sướиɠ, là tình yêu.
“Ô ô ô…… A a……”
một khắc cao trào đã đến, nàng trong tiếng rên rĩ mang theo tiếng thét chói tai, toàn thân gồng căng cứng, ngón chân cuốn khúc, gắt gao ôm lấy sống lưng cường tráng của hắn. Sau đó toàn thân mềm nhũn, mơ màng, nếu không phải hai tay còn câu lấy cổ hắn, liền sẽ ngã ngửa ra phía sau.
Mà hắn lúc này cũng tới rồi, không quan tâm giữ hình tượng lớn tiếng gầm to lên, ôm thân mình mềm mại của nàng hung hăng siết chặt vào trong lòng ngực mình.
Nàng sức lực toàn thân đều đã dùng hết, mơ mơ màng màng bị hắnôm, khi nào rời tấm thảm, khi nào nằm tới trên giường cũng khôngbiết, chỉ biết vừa nằm bẹp trên giường, nàng liền ngủ.
Nhưng Hoàng Phủ Trạch Đoan không buồn ngủ, còn ôm nàng hôn môi, đầu lưỡi thăm dò trong miệng nàng, hút hương vị bên trong. Bàn tay to xoa nắn bộ ngực đẫy đà, chất lỏng lại tràn ra tới, hắn đem ngón tay bỏ vào trong miệng mυ"ŧ mυ"ŧ, hương vị thơm ngọt làm hắn mê muội, chui đầu vào bộ ngực nàng hấp thụ.
Diệp Tuệ bởi vì cực kỳ mệt, giấc ngủ này thật sự rất say, nên hắn làm cái gì cũng không biết.
Ngày hôm sau tỉnh lại, nàng duỗi tay sờ bên cạnh một cái, phát hiệntrống trơn, biết hắn lại đi quân doanh.
Nàng dậy rửa mặt chải đầu, làm việc nên làm.
Nàng tuy sinh hài tử, nhưng năm nay vừa tròn đôi tám (**mười sáu**), đúng là tuổi trăng tròn như nụ hoa chớm nở, làn da mịn màn như trứng gà bóc, thân mình có vẻ đẫy đà hơn so với lúc trước mảnh khảnh, lúc này trông có da có thịt hơn, có lẽ cũng không cần cố ý giảm béo, trước mắt dáng người cũng coi như không tồi.
Ăn qua điểm tâm, được Mặc Kỳ hầu hạ mặc một cái váy dài lụa mỏng như sương khói màu đỏ, chân váy chạm đất thêu hoa đào nhỏ li ti màu bạc, kiểu dáng lịch sự tao nhã, hoa văn thêu tinh mỹ tuyệt luân, mộtđôi giày thêu màu đỏ gắn minh châu Nam Hải, dáng người cao gầy. Ra khỏi ngưng hương uyển, bọn thị vệ tràn ngập kinh diễm, trong ánh mắt dĩ nhiên là một nữ tử tuổi thanh xuân dung mạo tuyệt mỹ.
Nàng đi vào lân viện phòng xem nhi tử, trẻ sơ sinh mới mấy ngày đãkhác, ŧıểυ gia hỏa so với một tháng trước trưởng thành rất nhiều, bây giờ ăn no, đang ngủ say, hài tử nhỏ như vậy, mỗi ngày ngoài ăn thì là ngủ, thời gian thật sự chơi đùa không có bao nhiêu.
Nàng từ trong phòng nhi tử bước ra, ở trong sân tùy ý đi dạo, sau đó tới hoa viên, giữa tháng chín, rất nhiều hoa nhỏ đã rụng xuống, nhưng nắng gắt cuối thu vẫn như cũ thiêu đốt người.
Mặc Kỳ che dù trên đầu nàng, che khuất ánh mặt trời chói chang làm lóa mắt: “ŧıểυ thư ở cử lâu như vậy, không bằng thừa dịp thời tiết ấm áp, đi ra ngoài thành chơi một chút, chờ đến khi lạnh, liền không có cơ hội tốt như vậy.”
Ngoài thành tây từ khi có thám tử Đột Quyết xuất hiện, là không an toàn, nhưng ba mặt khác có yến chu sơn cao ngất trong mây làm lá chắn, đừng nói nɠɵạı địch, ngay cả chim chóc cũng bay không qua nỗi, mới tương đối an toàn. Ngoài thành tây đang đánh giặc, các địa phương khác bá tánh đều an bình sinh hoạt.
Diệp Tuệ gọi người đánh xe ngựa, mang theo Mặc Kỳ lên xe, khôngcần phân phó, hai tên thị vệ cưỡi đại mã cao quá đầu, nhắm mắt theo sau đuôi đi theo thùng xe.
Hai mặt cửa sổ xe đều mở ra, có thể nhìn thấy rõ ràng trên đường đám đông rộn ràng tấp nập, các chủng tộc đều có, người Hán, người khương, các tộc người Tây Vực, nam nữ già trẻ, trang phục khác nhau, rất nhiều dân chạy nạn từ Sa Châu chạy nạn qua đây, không ở nổi khách điếm, chỉ có thể ở trong lều rách nát đầu đường cuối ngõ.
một số dân chạy nạn xanh xao vàng vọt mở to mắt đói khát, thấy người có quần áo thể diện, đưa tay ra xin, gặp được người hảo tâm có thể cho mấy đồng tiền lớn, gặp được người tính tình không tốt thì ác thanh ác khí xua đuổi.
Diệp Tuệ hơi giật mình, mới mấy tháng không lên phố, Bình Châu liền biến thành dáng vẻ này.
Xe ngựa chậm rãi hướng ngoài thành bắc chạy ra, ven đường rất nhiều bá tánh quần áo rách nát ngồi trước lều cũng rách nát, đa số hài tử ngay cả xiêm y che đậy thân thể cũng không có, có vài nữ hài tử chỉ dùng một mảnh vải bố rách rưới vây quanh che dấu thân thể.
“Những người này đều ở tại lều tạm, tới mùa đông chỉ sợ khó tránh khỏi chết cóng.” Diệp Tuệ nhíu chặt đôi mày thanh tú, ánh mắt dừngtrên từng đôi mắt mở to vô hồn của bọn nhỏ, lại nghĩ đến hài tử mình sinh ra không lâu, nếu Hằng Đình cũng rơi vào hoàn cảnh áo không có mặc, cơm không có ăn, nhất định nằm mơ cũng hi vọng có người cứu tế đến trợ giúp đi.
Hoàng Phủ Trạch Đoan là vương của tòa thành này, nếu địa hạt củahắn xuất hiện sự kiện người chết cóng, chỉ có thể giải thích do người lãnh đa͙σ vô năng, Diệp Tuệ không muốn sự việc như vậy xuất hiện.
“Từ Sở Vương hạ lệnh, chùa ở ngoài thành phải thu dụng thật nhiều bá tánh chạy nạn, ở tế đường và một số người thiện tâm cũng cung cấp nhà ở, nhưng vẫn là không đủ.” Mặc Kỳ thường lên phố mua mấy đồ vật cần thiết, nghe được mọi người đàm luận một chút chuyện: “Nhưng chỉ có Thiên Long tự không thu qua bất kỳ bá tánh nào.”
“Vì sao?” Còn có dám tổn hại đến mệnh lệnh Sở Vương, lá gan quá lớn.
“Nghe nói Thiên Long tự là từ đường của đương kim hoàng thượng khi chưa đăng cơ, sau đó Hoàng Thượng về đế đô để đăng cơ, Thiên Long tự được xây dựng thêm, chiếm hữu thêm ruộng tốt liền có hơn vạn khoảnh, trở thành ngôi chùa có ảnh hưởng nhất Bình Châu, bên trong hòa thượng tự xưng hoàng gia tăng nhân, ác liệt vô cùng, các bá tánh thà rằng chịu thiệt cũng không dám đắc tội bọn họ.”
Trước đây khi lão hoàng đế chưa đăng cơ, thực không được coi trọng, bị tống cổ đến Bình Châu làm phiên vương, sau các huynh đệ ở lại tranh đấu đoạt ngôi thật sôi nổi rồi đều ‘ngã ngựa’, ông mới được triệu hồi đế đô làm hoàng đế.
“Hòa thượng chùa Thiên long ghê gớm như vậy, Sở Vương vì sao mặc kệ không quan tâm?”
“ŧıểυ thư, nô tài không biết?” Mặc Kỳ thở dài, chuyện hoàng gia, hắnlà một hạ nhân sao có thể hiểu rõ.
Xe ngựa ra khỏi thành, lại được một thời gian, hai bên đường nhà ở trở nên thưa thớt, ngẫu nhiên có mấy gian nhà đầt thấp bé, nhưng chung quanh hoa nhài nở rộ khắp nơi, đóa hoa màu trắng tinh khiết khôngdính bụi trần, gió thổi lại đây mang theo hương thơm nồng nàn, làm cho người ta rung động tâm thần.
Diệp Tuệ cho xa phu dừng xe, được Mặc Kỳ đỡ xuống đất, đối diệnmột trảng hoa nhài lớn, nhịn không được tinh thần đều phấn chấn lên, nhấc cao tà váy chạy tới.
Lão Thập Nhất nhìn không chớp mắt: “Thập ca, huynh xem nương nương.”
Lão Thập cũng đang nhìn, chỉ thấy gió thổi váy nàng, vạt áo bay lên, so với hoa nhài còn trắng sáng lóa mắt hơn, đẹp đến giống một bức họa. hắn thưởng thức nói: “Khó trách Sở Vương bị nàng mê hoặc, ban đầu ta còn cảm thấy kỳ quái, lấy Sở Vương bản lĩnh muốn cái dạng nữ nhân gì không có?”
Diệp Tuệ vòng quanh mấy bụi hoa nhài rồi vòng lại, đối diện với Mặc Kỳ nói: “Ngươi xem nơi này hoa mọc thật tốt, chúng ta tìm chủ nhân gia trồng hoa mua chút trở về làm trà hoa uống, trà hoa nhài hương vị có một phong cách riêng, hương thơm bền lâu nồng đậm, hơn nữakhông đắng, uống cực kỳ ngon.” Diệp Tuệ kiếp trước là người phương bắc, tập uống trà hoa lài, nhưng nếu không có trà danh tiếng, thì tình nguyện uống nước trái cây.
Diệp Tuệ hái vài cánh hoa bỏ vào trong miệng ăn, chỉ cảm thấy miệng lưu lại hương thơm, thấy một nông phu đang đứng trong vườn tay cầm đấu bận rộn làm việc, hỏi: “Vị đại gia này, hoa nhài đó đều là của ngươi?”
Hỏi vài tiếng, lại thấy người nọ ngẩng đầu, ai là đại gia chứ, chỉ là mộtđại soái ca tuổi trẻ tuấn lãng, lại còn là người quen, chính là người từ đế đô đến Phù Dung trấn, lại đến Bình Châu Lý Vĩ Thần, thật là nhân sinh không nơi nào bất tương phùng, nhưng hắn sao lại làm nông phu?
Lý Vĩ Thần bỏ đấu xuống, tròng mắt hàm chứa ý cười: “Tần gia ŧıểυ nương tử, đã lâu không thấy?”
Diệp Tuệ đối với hắn ấn tượng vẫn luôn không thể nào tốt, nhưng đềuđã qua thật lâu, nhưng lại nhớ mãi không quên liền có vẻ hẹp hòi, khóe môi mĩm cười: “không thể tưởng được ngươi sẽ làm nông phu, cảmột vườn lớn hoa nhài này đều là ngươi gieo trồng?”
Lý Vĩ Thần mới gật gật đầu: “Tri châu phủ dù sao cũng là nhân gia mà, ăn nhờ ở đậu cảm giác cũng không tốt, từ sinh nhật Vương đại nhânkhông lâu, ta liền rời đi, ở nông thôn cảnh sắc hợp lòng người, tốn chút bạc mua tới, vẫn luôn ở đây đến bây giờ.”
“Ta nhớ rõ Vương ŧıểυ Nha nói các ngươi là bà con?” Sao có thể kêu ăn nhờ ở đậu, nhị phẩm Kim Quang Tử Lộc đại phu công tử ai lạikhông cần lưu giữ, chỉ sợ ngũ phẩm Tri châu nằm mơ đều muốn giữ lạihắn mà không đủ trình độ tư cách.
“một vạn ba ngàn dặm, quăng tám sào cũng không tới thân thích.” Lý Vĩ Thần nhàn nhạt nói một câu, bưng cái đấu đầy hoa nhài mới hái lên,đi vào nhà đất trước mặt.
Diệp Tuệ đi tới, lại thấy trước nhà để đầy nông cụ, bàn thấp, ghế đẩu, bếp lò cùng dụng cụ sinh hoạt. Dân phong Bình Châu giản dị, rất nhiều người thà rằng đói bụng cũng không muốn làm ăn trộm, nên dụng cụ này nọ bình thường đều đặt ở bên ngoài.
Lý Vĩ Thần dùng đá lửa nhóm bếp, để ấm nước lên, đem hoa nhài bỏ vào ấm, lại thả thêm lá trà, không lâu sau nước nấu sôi, hương thơm tỏa ra bốn phía, hắn xách ấm lên đổ ra hai ly.
Diệp Tuệ uống mấy ngụm trà, đi tới bên cạnh bếp lò, nhìn vật đangcháy, hiếu kỳ nói: “Ngươi dùng cái gì châm lửa, giống như không phải củi, cũng không phải than.” Bình Châu tài nguyên than đá thiếu, than đá đều là nhà có tiền dùng.
“Là thạch chi thủy, dân bản xứ gọi là dầu hỏa, dùng để nấu cơm thực tốt, Bình Châu là trung tâm sa mạc, củi sang quý, người thường trong nhà không dùng nổi, dùng dầu hỏa nấu cơm thực lợi tiền, đáng tiếc khói hơi lớn chút.”
Dầu hỏa, thạch chi thủy, vậy chẳng phải là dầu mỏ sao!
“Bình Châu thạch chi thủy rất nhiều sao?” Diệp Tuệ vội hỏi, dầu mỏ sử dụng rất nhiều, làm vũ khí chiến tranh liền vô cùng hiệu quả, tinh luyện thành xăng, đó chính là bom có uy lực thật lớn, không phải giúp cho lão công một đại ân, đuổi đi người Đột Quyết, bắt sống Đột Quyết Thiền Vu sẽ trở nên dễ dàng.
“Nơi nơi đều có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, còn không cần tốn tiền.” Lý Vĩ Thần cười: “Nàng có tiền như vậy, tóm lại sẽ không muốn thạch chi thủy nhóm lửa chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Diệp Tuệ nghĩ nghĩ, cảm thấy tinh luyện xăng tương đối khó làm, cái công cụ gì đều không có, nhưng cũng may thời đại này có cất rượu, đem chuyển đến xưởng cất rượu là được,không thể ở trong thành làm, người thành phố nhiều, vạn nhất khiến cho nổ lớn, người chết liền phiền toái.
“Cái kia…… Lý công tử, ngươi có thể giúp ta gấp một việc hay không?” Diệp Tuệ thấy hắn đôi mắt lộ ra nghi hoặc, vội nói: “Chuyện này đối với quốc gia có lợi thật lớn, chỉ cần làm xong là có thể cấp cho người Đột Quyết một trận thống kích.”
Kim Quang Tử Lộc đại phu gia công tử, bộ tư tưởng trung quân ái quốc kia rất có thể thâm nhập trong cốt tủy. Luyện chế bom xăng vẫn còn ở trong ý tưởng, nàng không muốn Hoàng Phủ Trạch Đoan biết, nhưng có Lý Vĩ Thần hỗ trợ là tốt nhất.
Lý Vĩ Thần một đôi mắt đen nhánh nhất thời sáng lên, lộ ra một tia kinh dị, có thể vì quốc gia làm chút việc đương nhiên là tốt nhất, nếukhông phải do không muốn bị quản thúc, đã sớm đi đầu quân rồi. “Có thể làm được việc cho quốc gia, cho dù tan xương nát thịt cũng sẽkhông tiếc, thỉnh ŧıểυ nương tử cứ phân phó là được.”
“không đến mức làm ngươi tan xương nát thịt đâu, ra chút sức thôi.”
Diệp Tuệ không muốn bị hai thị vệ nghe được kế hoạch, từ trên búi tóc rút ra một cây trâm, mũi nhọn hướng xuống đất, bắt đầu viết mấy chữ, nếu dùng bút lông, nàng không bằng đại đa số người thế giới này, thậm chí so với vài hài tử cũng không bằng. Nhưng viết bút đầu cứng lại là tuyệt nhất, viết đến vừa mau vừa đẹp, không bao lâu đemyêu cầu của mình viết ra hết.
“Ngươi theo cái này đi xử lý, đem đến xưởng ủ rượu trắng mà làm, địa điểm do ngươi chọn, ba ngày đủ rồi chứ, ba ngày sau ta sẽ lại đến.” Diệp Tuệ đem lau khô cây trâm bằng khăn tay, cắm lại trên tóc.
“Đơn giản như vậy?” Lý Vĩ Thần không khỏi nghi hoặc, cái này có thể làm gì?
“Tốt nhất lại mua thêm chút than.” Diệp Tuệ ra hiệu Mặc Kỳ mang chút ngân phiếu đưa qua: “Ngươi ra tới lâu ngày, trên người bạc chắc cũngkhông còn nhiều lắm!”
Lý Vĩ Thần khẽ gật đầu, nhìn mình xuất thân thực phong lưu, nhưng phụ thân là thanh quan, bổng lộc tuy cao, hầu như đều dùng để tiếp tế thân thích trong tộc cùng quản lý trường học.
hắn hào phóng tiếp nhận ngân phiếu, không làm ra vẻ chút nào. Diệp Tuệ dâng lên vài phần thưởng thức, đứng lên, tiếp nhận Mặc Kỳ dìu điđến xe ngựa, tới trước thùng xe, nhìn nam tử trước nhà đất vẫy vẫy tay, được Mặc Kỳ đỡ lên xe.
Ngồi trên đệm mềm, Diệp Tuệ suy nghĩ về ý tưởng, nếu xăng tinh luyện ra đời, dùng cho quân sự, sinh ra uy lực nổ mạnh sẽ là một cuộc cách mạng trong quân đội. trên chiến trường bọn lang sói thảo nguyên giết người như ngóe, đồ thành (**tàn sát hàng loạt dân trong thành**) là việc bọn chúng muốn làm nhất, vậy việc mình làm cũngkhông tính tàn nhẫn.
“Phu nhân, còn muốn tiếp tục đi nữa không? Qua mấy ngày nữa thời tiết sẽ chuyển lạnh, lá cây đều rụng xuống, thì không có gì để xem đâu.” Lão Thập Nhất ngồi trên lưng ngựa, xuyên qua cửa sổ xe hỏi, mục đích chính là muốn tìm cơ hội cùng nàng nói chuyện vài câu.
Diệp Tuệ để hết tâm trí nghĩ đến chuyện tinh luyện xăng, sớm khôngcó hứng thú đi chơi: “Vẫn là hồi phủ đi!”
Bởi vì đang lúc chuẩn bị chiến tranh, ra khỏi thành thì dễ, vào thành liền yêu cầu chứng minh có liên quan, lại kiểm tra có mang theo hàng cấm hay không. Binh lính thủ thành vốn dĩ thực kiêu ngạo, muốn lại đây kiểm tra, Lão Thập Nhất lấy ra lệnh bài trên hông, binh lính ngẩn ngơ, vẻ mặt nịnh nọt cho đi, liền kiểm tra đều không cần.