Nàng nhìn hồi lâu, chậm rãi từ trong mơ hồ tìm về thần trí, rất muốn hỏi tướng công trở về hồi nào, Tần đại ca có khỏe không, các chàngkhông phải đang tham chiến sao? Cùng Đột Quyết chiến tranh đánh đến ra sao rồi? Nhưng cổ họng nàng rất đau, nói không nên lời nỗi.
“Đừng lo lắng, nương tử, Nhị sư đệ rất khỏe, người Đột Quyết bị chúng ta đánh bại.”
Mặc Kỳ bưng tới một chén canh táo đỏ xương sườn, Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm nàng tựa vào người mình, tiếp nhận canh chén, một muỗngmột muỗng đút đến trong miệng nàng, nhìn khuôn mặt này quá mức tái nhợt, trong lòng càng thêm khó chịu: “Nương tử, hôm nay khổ sở cho nàng rồi, đều là vi phu không tốt, không thể trở về đúng lúc.”
Diệp Tuệ một tia ủy khuất trong lòng bị một phen nhu tình của hắnhóa giải đi, nuốt xuống muỗng canh hắn đút: “Ta muốn nhìn xem hài tử một chút.” Giọng nói lại hàm chứa nghẹn ngào, như là cả đêm kêu la nên bị thương dây thanh quản, Mặc Kỳ nghĩ đến đêm qua mạng nàng như treo trên tóc, chợt cái mũi cay xè, xoay người đi lau nước mắt.
Hoàng Phủ Trạch Đoan trong mắt lộ ra đau đớn, dùng ống tay áo lauđi chút canh trên khóe môi nàng, nói với Mặc Kỳ đang đứng hầu mộtbên: “Bảo bà vυ" đem hài tử ôm lại đây.”
Bà vυ" là một nữ nhân dung mạo đoan trang hai mươi mấy tuổi, môi giới tổng cộng mang đến năm sáu nữ nhân, Lâm tổng quản lo lắng có gian tế trà trộn vào phủ, cũng chưa dám lưu lại, cuối cùng hạ nhân từ trong phủ giới thiệu, thân thích nhà bọn họ mới vừa sinh hài tử.
Diệp Tuệ ôm hài tử từ trong tay bà vυ", Hoàng Phủ Trạch Đoan lo lắng nàng cơ thể suy nhược, dùng tay nâng phía dưới. Nàng nhìn hài tử mộthồi, vui sướиɠ đồng thời cũng có vài phần mất mát: “Tướng công, đứanhỏ này như thế nào bộ dáng không giống chàng?”
Hài tử đang ngủ, nhìn không ra đôi mắt giống ai, nhưng là cái trán cùng môi đều cực kỳ giống mẫu thân. Nàng nhíu mày nói: “Nhi tửkhông phải nói đều lớn lên giống phụ thân sao?”
Giống nàng còn làm được chuyện gì, con trai của nàng tương lai phải đỉnh thiên lập địa, vạn nhất nhu nhược giống nàng, còn không bị người khi dễ. Hoàng Phủ Trạch Đoan chỉ vào cái mũi hài tử nói: “Nàng xem cái mũi nhi tử không phải cùng ta giống nhau như đúc, đôi mắt cũng giống nhau, chờ thêm mấy ngày mở to mắt, nàng liền sẽ thấy rõ ràng. Nương tử, nhi tử lớn lên giống nàng có cái gì không tốt, nàng vừa xinh đẹp lại đáng yêu.”
Diệp Tuệ lắc đầu: “Nam nhân chỉ có thể đáng sợ, nếu là đáng yêu liềnkhông có tiền đồ.” Nam nhân đáng yêu đều sẽ lo ăn mặc, sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, không có chí tiến thủ.
Hoàng Phủ Trạch Đoan cười: “Nhi tử chúng ta tương lai nhất định là rồng trong loài người, nương tử không cần lo lắng.”
Diệp Tuệ suy nghĩ một lát, Hoàng Phủ Trạch Đoan là hoàng tử của Dĩnh Đường Quốc, huyết thống bất phàm, nhi tử nàng trí lực nhất địnhkhông kém, chỉ cần dạy dỗ đúng phương pháp, tương lai nhất định trở nên nổi bật. Hoàng Phủ Trạch Đoan biết nàng suy nghĩ cái gì, cũngkhông quấy rầy, chỉ là mỉm cười nhìn.
“đã đặt tên chưa?” Diệp Tuệ có chút phát rầu, nhi tử nói như thế nào cũng là ŧıểυ vương tử, tự mình đặt tên không tính, chỉ sợ phải từ ông nội hài tử hạ chỉ. Tưởng tượng đến tự mình cực cực khổ khổ sinh hài tử, liền tên cũng không được đặt, trong lòng có điểm không tự nhiên.
“Tên Hằng Đình như thế nào?” hắn từng nghĩ tới không ít tên, đều uổng công, mấy ngày trước đây phụ hoàng phái khâm sai tới, ban tên,hắn bị tước đoạt quyền lợi đặt tên rất là khó chịu, nhưng Hằng Đình cái tên này cũng coi như không kém.
“Hằng Đình, Hoàng Phủ Hằng Đình?” Diệp Tuệ lẩm bẩm nhắc lại, ngước mắt nhìn hắn: “Tên Hằng Đình thực hay, rất có ý nghĩa.” Đình giả, triều đình, hài tử hoàng thất có tên như vậy, chỉ có thể nói đánh giá rất cao.
“Nàng thích là được rồi.” hắn cúi đầu nhìn, nàng cùng hài tử đều là bảo bối của hắn trong cuộc đời này, vì người nhà, hắn cũng muốn đuổiđi người Đột Quyết, muốn ngồi trên ngai vàng kia.
Diệp Tuệ vẫn nhìn khuôn mặt nhỏ của hài tử, cũng không giống phần lớn trẻ sơ sinh, nhi tử mình mới vừa sinh ra tới liền có làn da rất mềm mịn, tóc đen nhánh, lông mi rất dài, cái miệng nhỏ hồng nhuận, cả người tỏa ra mùi hương sữa, nàng nhịn không được cúi đầu hôn hôn,không ngờ hài tử tỉnh dậy, oa oa khóc lên, nàng luống cuống tay chân lo dỗ dành.
“Phu nhân, có thể là hài tử đói bụng, muốn nô tỳ cho bé ăn sữa haykhông.” Đứng ở bên ngoài màn bà vυ" nghe được tiếng khóc, thò đầu ra hỏi.
Diệp Tuệ đem vạt áo mình vén lên, cho hài tử bú chính sữa của mình.
Hài tử ở trong cơ thể mẹ ba mươi sáu tuần là có thể nghe thấy thanhâm tim mẫu thân đập, huyết nhục tương liên lẫn nhau lâu như vậy, tất nhiên là sinh ra không thể dứt bỏ, không muốn xa rời.
Hài tử cảm nhận được hơi thở quen thuộc, mở ra cái miệng nhỏ, khôngngừng bú sữa thỏa thích.
Đáng tiếc nàng trong thời điểm sinh nở mất máu quá nhiều, không có nhiều sữa, hài tử hút trong chốc lát, liền ăn không no, lại bắt đầu nhếch miệng khóc, Diệp Tuệ chỉ có thể tiếc nuối đem hắn giao cho bà vυ": “Ngươi ôm Hằng Đình trở về phòng đi! Nhớ rõ mỗi ngày đều phải thường xuyên ôm cho ta xem. Đúng rồi, ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ là A Viên, nhà mẹ đẻ họ Đổng.”
“Lui ra, nhớ rõ chiếu cố ŧıểυ chủ nhân cho tốt.” Hoàng Phủ Trạch Đoankhông kiên nhẫn nói một câu, hắn một mình ở cùng thê tử, cực kỳkhông muốn bị người ngoài quấy rầy.
Chờ đến trong phòng không còn ai, hắn đem nàng đặt ở trên giường nằm xuống, hắn nằm bên cạnh, ôm nàng: “Ngoan ngoãn dưỡng tốt thân thể, việc không cần quan tâm đều giao cho hạ nhân, lão Thập cùng lão Thập Nhất là tin được, có việc gì sai bảo bọn họ làm là được.”
Nàng biết hắn ám chỉ chính là hai người nào, trong mắt lóe lên tia khó hiểu: “Hai thị vệ rốt cuộc lai lịch ra sao, ta có hỏi qua tên của bọn họ,nói là họ kép Hoàng Phủ, không phải là thân thích của chàng chứ?”
“Nàng tối hôm đã qua mệt thành như vậy, nhanh nhanh ngủ đi thôi!”hắn nhẹ nhàng vỗ sống lưng nàng: “Chờ đuổi xong người Đột Quyết, về tới đế đô, ta sẽ thẳng thắn với nàng, hiện tại đem thân thể dưỡng tốt cho ta.”
Diệp Tuệ tâm an đi vào giấc ngủ.
………………
Tháng bảy tháng tám mà ở cữ, là rất thống khổ, thời tiết nóng đến đáng sợ, còn không thể mở cửa sổ, phòng giống như cái lồng hấp. Diệp Tuệ thật sự chịu không nổi, liền cởi hết. Mặc Kỳ lo lắng nàng nhiễm lạnh, ở trên người nàng khoác một mãnh vải lụa.
Ban ngày cực nóng vô cùng gian nan, đặc biệt lại không thể tắm rửa, thêm tình trạng không thể mở cửa sổ. Lúc này Hoàng Phủ Trạch Đoankhông có ở nhà, lo lắng nàng buồn hỏng người, từ trong thành tìm tớimột cầm sư nổi danh, ngồi ở phòng ngoài, cách một bức màng, đánh đàn cho nàng nghe. Lại cho Phát Tài tìm xướng ca tới, hát vài đoạn cổ nhạc địa phương.
một tháng cuối cùng cũng vất vả trôi qua, chuyện thứ nhất nàng làm là tắm rửa, ở trong phòng tắm lát đá cẩm thạch trắng ngâm thật lâu, nước lạnh, lại cho bên trong đun thêm nước nóng, ngâm cho thật đãmới đi ra.
Thay đổi một bộ váy áo bằng tơ lụa trắng, trở lại phòng ngủ, soi vào bên trong hoa kính thấy dung nhan so với trước đẫy đà hơn một chút, vòng eo cũng lớn một chút, xem ra phải làm chút vận động khôi phục hình thể, tiếp tục béo thêm, không bị các lão công ghét bỏ mới là lạ?
“Phu nhân, lão gia nói đêm nay bận thủ thành sẽ không hồi phủ, muốn người đừng chờ ngài ấy.” Lão Thập Nhất cách màng ngăn phòng ngủ truyền lời.
“Ta đã biết, việc sai ngươi hỏi thăm có tin tức gì chưa?” Diệp Tuệ buông lăng hoa kính trong tay, hỏi việc vẫn luôn quan tâm.
“Thuộc hạ nghe được Tần công tử nửa tháng trước dắt một đám đệ tử trong môn đi Tây Vực buôn hàng hóa, chắc lúc trở về nhanh nhất cũng mất mấy tháng. Phu nhân không cần lo lắng, Tần công tử võ công cao cường, bất luận việc gì cũng đều không làm khó được hắn.”
đi Tây Vực buôn hàng hóa sao? Nàng một chữ cũng không tin, nhưng việc quân bí mật sao lại để mình có thể biết được?
Xét thấy hắn lần trước dẫn dắt đệ tử trong môn trà trộn vào đại doanh Đột Quyết, chém thủ cấp địch, nhiệm vụ lần này chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Đau hết cả não, các nam nhân của nàng thật đúng là bận rộn.
“Oa oa!” trên giường truyền đến tiếng khóc, Diệp Tuệ vội đi qua bế nhi tử lên, vừa thấy ŧıểυ rồi, tìm tã thay ra sạch sẽ, đem đồ dơ ném vào sọt. “Ngươi cái ŧıểυ nhân tinh này, còn rất ưa sạch sẽ, dơ một chút liền ủy khuất?”
“ŧıểυ chủ nhân thực thông minh.” Mặc Kỳ cười đi vào tới, trong tay bưng một cái khay, bên trong để một chén canh móng heo nấu cẩu kỷ,hắn đem khay để lên trên bàn, tiếp nhận hài tử từ trong lòng ngực Diệp Tuệ: “ŧıểυ thư người ăn trước đi, nô tài tới dỗ ŧıểυ chủ nhân.”
Diệp Tuệ đi vào trước bàn ngồi xuống, cầm cái thìa uống vô mấy ngụm canh, từ khi trong nhà có ngự trù, hương vị đồ ăn khỏi phải nói.
Nhặt lên một miếng giò xé xé, đưa vào trong miệng, kiếp trước nàng đặc biệt thích ăn món này, đáng tiếc cổ đại gia vị giới hạn, không được đầy đủ, làm như thế nào đều không ra hương vị nàng muốn, cười nóivới Mặc Kỳ đang ôm hài tử: “Ngươi muốn nếm thử không?” Cầm mộtmiếng đưa gần đến trong miệng của hắn, thấy hắn ăn ngon lành, liền đút ăn thêm vài miếng.
“Nương tử, ta cũng đói bụng.” Hoàng Phủ Trạch Đoan vén màng ngăn, thấy bên trong tình hình đang thân mật, đôi mắt nóng lên. Diệp Tuệ đợi hắn đi vào, hướng miệng hắn đưa đến một miếng: “Chàng khôngphải cho người truyền lời muốn thủ thành, trở về làm chi?”
một tháng trước lần đó đại thắng, chấn động toàn thành, bá tánh ngược xuôi bẩm báo, Hoàng Phủ Trạch Đoan lúc trước nói dối là ở quân doanh làm một chức vụ thường, lúc này lộ ra dấu vết. Diệp Tuệ hỏi tới, hắn lại nói dối là được thăng chức.
Diệp Tuệ khinh thường nghĩ, chàng dấu, ta xem chàng có thể dấu tới khi nào?
Hoàng Phủ Trạch Đoan lộ ra thần sắc bi thương: “Nương tử, vi phu trở về sớm nàng không cao hứng sao?”
hắn dự tính hôm nay ở lại trong quân đội, có thám mã mới hồi báo, Đột Quyết Thiền Vu dùng chiêu bài phải đánh vì rửa nhục cho quân tướng, suất lĩnh mười vạn nhân mã sắp tới Bình Châu rồi. hắn từ khi biết được tin tức liền cùng cấp dưới, chuẩn bị làm một cuộc lớn, tốt nhất đem Đột Quyết Thiền Vu bắt sống mang về đế đô, trước mặt người khác ‘thổ khí dương mi’, địa vị thêm cao.
Để hắn có nắm chắc phần thắng còn có một nguyên nhân, Tần Vũ Hàng dẫn dắt đệ tử Thiên Ưng Môn, ngụy trang thành thân phận người Khương, trà trộn vào quân doanh Đột Quyết Thiền Vu, liền chờ trong ứng ngoài hợp, cấp cho Đột Quyết một cái thống kích. Đáng tiếc khôngthể diệt toàn bộ Đột Quyết, bởi vì từ mấy trăm năm trước Đột Quyết bên trong chia năm xẻ bảy, hình thành rất nhiều bộ lạc lớn nhỏ.
Đột Quyết cùng hắn giao chiến thuộc về tây Đột Quyết, Thiền Vu Oa Oa Nại rất lớn mạnh, đã sớm mơ ước Trung Nguyên giàu có và đông đúc.
Diệp Tuệ đứng lên vùi đầu vào ngực hắn ôm ấp, giống như ủy khuấtnói: “Tướng công, ta là đau lòng chàng, vừa rồi Lão Thập Nhất nóichàng không trở về nhà, chàng có biết ta bao nhiêu là khổ sở, hôm nay chính là ngày nhi tử chàng đầy tháng.”
Nam nhân có đôi khi cũng giống ŧıểυ hài tử, cần phải dỗ dành, đừng nhìn Hoàng Phủ Trạch Đoan chúng ta ba mươi mốt tuổi, ở con đường tình yêu còn thực non nớt đó.
“Ta biết, ta biết, chờ đem Đột Quyết cưỡng chế di dời, ta nhất định bổ túc tiệc đầy tháng cho nhi tử, hiện tại thật sự tìm không ra thời gian.” Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm thân mình mềm mại của thê tử, nhịn khôngđược tâm viên ý mã, nghĩ đến mình đã nhịn nhu cầu sinh lý thật lâu, lúc này ngo ngoe rục rịch lên.
“Tướng công, chàng tại sao lại muốn quấn lấy ta?” Nàng thấy hắn ánh mắt ửng hồng, liền hiểu rõ, tay sờ dưới thân hắn một cái, nơi đó cứng rắn như một cây gậy.
“Mặc Kỳ, ôm ŧıểυ thiếu gia đi ra ngoài, đi đưa cho bà vυ" chiếu cố, nhớrõ đêm nay không cho phép lại đây quấy rầy.” hắn chờ không kịp, trực tiếp biểu thị công khai quyền sở hữu của mình. Diệp Tuệ thật lâukhông có làm chuyện đó, thấy hắn nói lộ liễu như vậy, không khỏi ngượng ngùng: “Mặc Kỳ, không cần đi.”
Mặc Kỳ hì hì cười nói: “ŧıểυ thư, nô tài không dám.” hắn đương nhiên hiểu rõ chuyện đối với ŧıểυ phu thê muốn làm là cái gì, mang theo tâm tình chúc phúc, ôm hài tử rời phòng đi.
“Nương tử!” Hoàng Phủ Trạch Đoan cảm thấy ngọn lửa chiếm cứ trong bụng lan ra toàn thân, hắn thậm chí cảm thấy giường quá xa, lập tức đem nàng ôm để lên bàn trang điểm gần nhất, mấy nhát xé đi quần áo nàng, lộ ra da thịt, đẫy đà xinh đẹp, sờ lên trên, vừa mềm vừa thích, trước ngực một đôi đẫy đà bởi vì việc cho con bú mà no đủ mà mượt mà, tỏa ra mùi sữa làm cho hắn mê mẫn tâm hồn.
hắn vùi đầu, nhắm ngay một viên đỏ hồng ngậm xuống, thơm ngon ngọt ngào chảy vào trong miệng, từng ngụm nuốt toàn bộ loại mê hoặc này vào trong bụng, mấy ngày nay, hắn thường làm như vậy, luôn cảm thấy ăn không đủ.
“Ưm…… Tướng công…… Cho ta……” Nàng cấm dục đã lâu, lâu đến chính mình cũng quên thời gian, mở rộng hai chân bày ra tư thế dụ hoặc, cầu xin hắn thương xót mà âu yếm. hắn hôn một đường đixuống, cuối cùng dừng lại giữa hai chân nàng, đến bộ phận hắn yêunhất, dùng đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ làm chảy ra ái dịch.
“A!” Nàng phát ra từng đợt rùng mình, hai chân gắt gao ôm lấy cổhắn.
hắn cảm thấy không thỏa mãn, càng muốn tình cảm mãnh liệt hơn, cởi váy nàng ra, đem hai tay nàng trói chặt, đặt lên đỉnh đầu: “Nương tử, nàng cái gì cũng không cần làm, chỉ lo hưởng thụ, phu quân của nàng hôm nay muốn nàng tận hứng.” hắn đem nàng lật qua, để hai chân nàng đứng trên mặt đất, bàn tay to vội vàng xé quần áo mình, dùng tay đỡ cự vật mị lực của nam nhân tiến vào trong cơ thể nàng, gắt gao cùng nàng kết hợp hai bộ phận làm một.
Tại thời khắc này, bọn họ đồng thời hô lên “A” một tiếng.
“Nương tử, vì sao còn gấp như vậy?”
“Ta không biết, tướng công, mau cho ta, rất khó chịu…Muốn…”
hắn thân mình đâm đâm phía trước, dừng một chút, còn một đoạn bên ngoài, không cam lòng lại tiếp tục đâm phía trước, trên mặt lộ ra mộtmảnh sảng khoái, ôm chặt nàng, không ngừng dùng khí lực cường tráng cử động.
“Có thể tướng công…… Rốt cuộc…… Ưm…… không không…… Còn muốn…… Ưm……” Nàng đĩnh kiều mông về phía sau, hưởng thụ trong cơ thể nam căn hắn to lớn đang kịch liệt cử động ra vào không ngừng, cái loại cảm giác đã lâu không làm này cỡ nào thần kỳ tốt đẹp vi diệu, đâm nàng vừa đau vừa sướиɠ, thân thể và tâm trí nàng như bám vàohắn mà tồn tại.
hắn vòng một bàn tay để trên bụng nhỏ nàng, dùng sức ép sát vô hạ thân mình, một bàn tay khác vòng đến bộ ngực nàng xoa nắn, mộtđóa đẫy đà bị xoa đến biến hình.
không biết qua bao lâu, hắn lại đem nàng từ trên bàn trang điểm bế lên, để sống lưng nàng tựa sát vào ngực bụng mình, đem thân thể nhỏxinh của nàng gắt gao ôm trọn lấy, cái bóng in trên mặt đất, khôngphải hai người, mà là một người.
“Ưm…… Nương tử……” hắn toàn thân máu nóng đều vọt tới trong óc, đẩy nhanh hơn tốc độ, vặn đầu nàng qua, tìm kiếm môi nàng, đem lưỡi nàng hút vào trong miệng, chợt gầm lớn, thật sâu thẳng tiến, lửa nóng trong bụng hóa thành dục hỏa nồng đậm rốt cuộc bắn thật mạnh vào trong cơ thể nàng, trở nên vô cùng nhẹ nhàng, ôm chặt nàng há miệng thở dốc.
Mà lúc này, nàng cũng tới rồi, cơ hồ khóc lóc rên rĩ hô thật to, kẹp chặt nam căn hắn trong hoa huy*t, tay bắt lấy bàn trang điểm, thân mình gắt gao căng thẳng.
Nhưng là hắn không muốn rời đi, không muốn, mới được một lần xa xakhông đủ, hắn vẫn còn đang hôn nàng.