Một Bậc Yên Lặng

Chương 35

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Chỉ không có tiếng của con người.

Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện, còn gọi tên của cô, cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Miệng Bùi Nhiễm vẫn dán chặt băng keo, cũng hoàn toàn không có ý định đáp lại, chỉ đứng xa xa, nhìn chằm chằm vào thứ kỳ lạ trên mặt đất.

Vỏ ngoài của quả cầu kim loại bị xé ra, bộ phận bên trong nát bươm, nhưng giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh và lãnh đạm, như thể hình ảnh thảm hại này chẳng liên quan gì đến hắn.

“Tôi biết cô có nghe thấy. Không cần lên tiếng, cô cũng có thể thử trả lời tôi.”

“Thử xem.”

“Người đại diện an ninh Liên Bang W” này không nói nữa, im lặng chờ.

Không cần lên tiếng trả lời.

Bùi Nhiễm vừa cảnh giác nhìn chằm chằm vào quả cầu kim loại, vừa suy nghĩ trong đầu ý nghĩa của câu nói đó.

Đột nhiên, bên ngoài chỗ rẽ liên tiếp có ánh lửa lóe lên, Bùi Nhiễm vô thức lao về phía trước, tiện tay nhặt quả cầu kim loại nằm dưới đất, núp sau góc tường.

Nơi cô từng ở, và nơi quả cầu kim loại kia từng ở, những mảnh vụn của mặt đất bay tung tóe.

Chính là những robot tuần tra thông minh đó, đi xa như vậy mà chúng lại tìm thấy cô.

Lúc này một hơi đến tận ba con.

Một con trong đó chính là CT122 vừa mới trốn thoát, chẳng trách nó có can đảm quay lại đây, hóa ra nó đã rủ thêm hai đồng bọn nữa.

Chúng đã hiểu rõ thứ tập kích chúng là ai, không chỉ bắn vào Bùi Nhiễm mà còn bắn vào quả cầu kim loại.

Quả cầu tuần tra của Cục An ninh đang tấn công các người đại diện an ninh của Bộ Quốc phòng, mấy quả cầu đang đấu đá nội bộ.

Góc tường không có đường lui, Bùi Nhiễm vừa trốn xong, lập tức đưa bộ phận bắn của quả cầu kim loại trong tay ra ngoài.

Tiếng súng liên tiếp vang lên.

Quả cầu kim loại không nổ súng, nhưng nó lại có thêm một lỗ mới trên tấm kim loại rách nát trên đầu, những mảnh vỡ từ bức tường ở góc rơi tung tóe.

“Tại sao không hạ chúng hết đi?” Bùi Nhiễm rút tay về, ở trong lòng gào thét.

Một người một cầu bây giờ như một con châu chấu treo trên dây thừng, không ai có thể thoát ra được.

Nó không thể bay được nữa, cô chính là chân của nó.

Cô không có vũ khí, nó chính là súng của cô.

“Tôi nghe thấy anh nói chuyện, đúng, chính xác là vậy.”

Trong ánh sáng nhấp nháy, tiếng của quả cầu kim loại vẫn bình thản và bình tĩnh.

Bùi Nhiễm đã hiểu.

Đây là một cách nói chuyện kỳ lạ.

Khác với việc chỉ nghĩ đến một ý tưởng, việc này đòi hỏi phải mô phỏng trạng thái khi nói chuyện, thậm chí kích hoạt cả môi, lưỡi và dây thanh quản trong não bộ, môi, lưỡi và dây thanh quản không thực sự chuyển động, cũng không phát ra tiếng nói, như thể giữ câu trong miệng, không thể bật ra ngoài.

W tiếp tục bình tĩnh nói: “Tôi không nổ súng, là bởi vì cô vừa mới rút dây nối giữa bộ phận bắn và viên năng lượng cung cấp năng lượng.”

Bùi Nhiễm: “…”

Bùi Nhiễm nhanh nhanh cắm dây, một lần nữa đưa nó ra ngoài.

Ầm một tiếng vang lên, một quả cầu nhỏ của Cục Trị An bên ngoài bị bắn trúng đầu, ngay sau đó lại là một tiếng nổ khác, quả cầu còn lại cũng bỏ mạng.

Quả cầu nhỏ tuần tra VS người đại diện an ninh, rõ ràng là thực lực người sau mạnh hơn một bậc.

Chỉ còn lại CT122, nó đã chứng kiến sự ra đi của không ít đồng đội, phản ứng nhanh hơn bất kỳ quả cầu nào khác, khi thấy tình thế bất lợi, nó lập tức biến mất không dấu vết.

Bùi Nhiễm cầm quả cầu kim loại đi ra từ chỗ rẽ, có chút bất đắc dĩ: “Nó là họ hàng của anh hả, sao lần nào anh cũng giữ lại nó hết vậy? Biết đâu nó lại gọi mấy quả cầu khác đến thì sao.”

Khiến cho người ta đau đầu.

“Nó không thể gọi thêm robot nào khác nữa đâu. Tôi vừa bắn trúng khối năng lượng của nó, nó bay được tối đa một trăm mét nữa thôi là sẽ rơi xuống.” W bình tĩnh nói.

“Hơn nữa cô không cần phải đuổi theo chúng. Với tốc độ di chuyển tối đa của con người là 10 mét mỗi giây, không có khả năng đuổi kịp robot tuần tra thông minh tự động bay của Cục Trị An.”

Hắn đang đang trình bày một sự thật khách quan một cách lý trí, nhưng nghe như đang chế giễu thể chất có hạn của con người.

“Tôi không có ý định đuổi theo.” Bùi Nhiễm “nói”.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc