Editor: L’espoir
*
Có lẽ đã chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra, biết cô vô tội.
Bùi Nhiễm lại nghĩ tới giọng nam lạnh lùng kia:
“Tôi có thể cam đoan, mỗi một công dân tuân thủ pháp luật đều tuyệt đối an toàn.”
Nhảm nhí.
Hiện tại toàn bộ công dân tuân thủ pháp luật trong thành phố đều đang bị nổ tung thành từng mảnh vụn.
Bùi Nhiễm cũng không quan tâm đầu máy trí tuệ nhân tạo của chúng đang suy nghĩ cái gì.
Cô nhìn chằm chằm vào quả cầu kim loại này, đi tới, nắm lấy phần trên có thể xoay tròn của nó, nhấc nó lên nhìn một chút.
Bộ phận phóng điện não Cục Trị An của nó bị hỏng,nhưng bộ phận còn lại vẫn hoạt động tốt, vẫn có thể sử dụng được.
Điều quan trọng nhất là sức mạnh hỏa lực của nó có vẻ mạnh hơn nhiều so với những robot tuần tra đó.
Quả thực là niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống, có đứa tự đóng gói mình và giao hàng tận nơi kìa.
Kết cấu của quả cầu kim loại hoàn toạn lộ ra ngoài, Bùi Nhiễm thấy rõ, nó cũng có một đôi cánh tay gấp bằng kim loại, nhưng sau khi bị xé rách, dây nối đã tách khỏi thân chính, không thể sử dụng được nữa, dường như không còn bộ phận nào khác có thể dùng để tấn công nữa.
Bùi Nhiễm cởi khăn quàng cổ trên cổ ra, bọc đầu nó lại.
Nơi này là nơi thị phi, không thể ở lại lâu hơn được nữa.
Bùi Nhiễm ôm quả cầu trong khăn quàng cổ, dùng tay máy cố định đầu nó rồi chạy nhanh qua con hẻm.
Trời sắp tối, khắp nơi đều mờ mịt, Bùi Nhiễm chạy một hơi qua hai khu phố, mới tìm được một góc khuất giữa hai tòa nhà cao tầng, lấy quả cầu kim loại từ trong khăn quàng cổ ra.
Có những chấm sáng xanh nhạt bên trong quả cầu kim loại lấp lánh như những ngôi sao nhỏ nhấp nháy yếu ớt, giống như hơi thở yếu ớt của một người đang hấp hối.
Giống như hình ảnh của kẻ thù của thế giới hầm trú ẩn trước khi chết.
Những trí tuệ nhân tạo đó đã càn quét toàn bộ thế giới mặt đất, đẩy toàn bộ nhân loại xuống nơi không có ánh sáng mặt trời dưới lòng đất, khiến họ sống như một bầy chuột.
Bùi Nhiễm kìm nén lại sự thôi thúc mạnh mẽ trong lòng muốn bóp nát tia sáng màu xanh lam đó.
Trao đổi là nguyên tắc cơ bản của thế giới hầm trú.
Vừa rồi nó ra tay giúp cô xử lý một con robot tuần tra, tạm thời giữ lại cho nó một cái mạng.
Bùi Nhiễm ngồi xổm xuống, đè nó xuống đất, dùng sức kéo một cái, xé lớp vỏ kim loại bị rạn nứt cho rộng hơn một chút, bắt đầu bóc tách bộ phận phóng của nó.
Trong góc tối tăm, yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng động rất nhỏ khi Bùi Nhiễm rút dây điện.
“Bùi, Nhiễm?”
Giọng nói của một người đàn ông, bình tĩnh và thờ ơ, nói rõ ràng từng chữ một, không hề có cảm xúc.
Vang lên ngay bên tai trái của Bùi Nhiễm.
Bùi Nhiễm vô thức nghiêng đầu sang trái, nhưng ngay lập tức nhận ra tại sao giọng nói này lại quen thuộc đến vậy.
Cô vứt bỏ quả cầu bị xé rách tan tành trong tay, nhanh chóng lùi lại.
Một.
Hai.
Ba.
Ba giây trôi qua, quả cầu kim loại vẫn nằm yên tại chỗ.
Nó lên tiếng, nhưng không nổ tung.
Làm sao có thể.
Bùi Nhiễm ý thức được vấn đề nằm ở đây: Giọng nói cô vừa nghe thấy không phải phát ra từ quả cầu.
Giọng nói kề sát bên tai trái của cô, rất gần, như thể có ai đó nhét một chiếc tai nghe vào tai cô vậy.
Giọng nam lại lên tiếng.
“Bùi Nhiễm, tôi là người đại diện an ninh Liên Bang W, 26 tiếng 17 phút trước, tôi đã gặp cô trên xe buýt số F306, lúc ấy đã tôi đã tra cứu hồ cơ cá nhân của cô.”
Hắn không chỉ gọi tên cô, mà còn nói ra thời gian và địa điểm lần đầu tiên hắn gặp cô.
Quả cầu kim loại nằm trên mặt đất cách đó hai ba mét, nhưng giọng nói lại vang vọng vào tai, rõ ràng vô cùng.
Điều này thật kỳ lạ.
Có một khả năng là: Kỳ thật hắn cũng không thật sự nói chuyện thành tiếng, mà chỉ truyền một tín hiệu nào đó cho cô, khiến cô cảm thấy như mình đã nghe thấy tiếng nói.
Suốt một ngày, Bùi Nhiễm hầu như không nghe thấy ai nói chuyện.
Người nói chuyện cuối cùng, máu và vụn bánh mì hòa lẫn vào nhau, chỉ sợ lúc này đã khô ráo.
Từ lúc đi ra cho đến giờ, tất cả những gì cô nghe thấy chỉ là tiếng bước chân, tiếng động cơ, tiếng nổ, tiếng kính vỡ, tiếng súng nổ, sau khi mọi thứ trở nên yên tĩnh, tiếng gió lạnh mùa đông rít qua các tòa nhà.