Không khí trong nháy mắt đình trệ.
Trường Ngọc không rõ chuyện gì, Cố Tranh lại hiểu, lý trí mách bảo cậu nên thối lui, đem Trường Ngọc mặc tốt quần áo, nhưng...
Trên môi mềm mại không thể tưởng tượng được, hỗn hợp nãi hương cùng hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu nữ như có như không kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm quan cậu.
Vì thế, không khí biến đổi.
Cậu há mồm đem thỏ con ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi tinh tế đảo quanh đầu vυ", đem toàn bộ ngực dính đầy nước miếng mới tiếp tục tiến công.
vυ" bên kia cũng không cho nó tịch mịch, lòng bàn tay cậu áp trên ngực cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trường Ngọc cảm thấy kỳ quái, vừa đau vừa ngứa, đẩy quai hàm phồng lên của cậu ra, nói không cần thổi nữa. Cố Tranh lại không để ý đến cô, còn đem hai chân không an phận của cô tách ra, dùng đầu gối chen vào trong.
Thiếu nữ bị đè trên bàn sách, vυ" trắng cùng bụng mềm mại bại lộ trong không khí, Cố Tranh cảm thấy đáng yêu, hôn một ngụm lên rốn mượt mà, lại trở về trước ngực. Thỏ con có vài đạo vệt đỏ, đều là do cậu nặn mà ra, trên đầu vυ" còn dính nước miếng, như vậy vừa thấy, cực kỳ giống cánh hoa đào dính sương sớm trong ấn tượng của cậu, phi thường xinh đẹp.
Trường Ngọc thở hổn hển, thân mình mềm liệt giữa thân cậu cùng bàn sách, còn chưa nói gì, bỗng nhiên trong tay bị tắc một thứ.
Cô miễn cưỡng ngẩng đầu muốn nhìn, giây tiếp theo trước mắt lại tối đen.
Cố Tranh dùng tay ngăn trở tầm mắt cô, không cho cô nhìn đến đồ vật xấu xí, mặt khác tay kia lại lôi kéo tay cô vuốt ve nhanh như bay.
Tầm nhìn một mảnh đen nhánh, bên tai còn tràn ngập tiếng thở dốc khó nhịn của Cố Tranh, Trường Ngọc có chút sợ hãi, thử kêu.
"Cố Tranh?"
Cố Tranh trên người khốn đốn, lôi kéo tay cô càng thêm điên cuồng.
Cậu cúi người tiến đến bên tai cô, răng nanh cắn vành tai trắng nõn, gian nan thở dốc.
"Ngoan, Ngọc Nhi, kêu thêm vài tiếng."
Trường Ngọc dù nhỏ nhưng tính tình lại đại, lúc nãy làm cô không thoải mái, cô mơ hồ cảm thấy cũng không thể nghe cậu, cũng muốn làm cậu không thoải mái!
Trong cổ họng một tiếng cô cũng không thốt, mặc cho Cố Tranh âu yếm vành tai cô một lần lại một lần.
Đáng tiếc, cuối cùng Trường Ngọc vẫn là kêu ra tiếng, bởi vì ngực cô bị cắn một ngụm.
"A a a... Đau quá"
"Cố Tranh đại trứng thối... tớ muốn tuyệt giao với cậu!"
Người phía trên không để ý đến, động tác càng ngày càng lợi hại, cuối cùng đột nhiên thúc về phía trước, rồi dừng lại.
Đôi mắt thiếu niên dừng ở trên người thiếu nữ, trên đuôi mắt đã đỏ lên yêu dã.
Cái bụng trắng mềm dính vài đạo chất lỏng màu trắng, nhất thời có chút không phân biệt được.
Thiếu niên cứng người, ngực phập phập phồng phồng, bên tai tựa hồ nghe tiếng tim đập.
"Bịch bịch bịch"
Nhanh như bay.