Lúc ban đầu ngay cả đôi mắt cô đều không mở ra được, ý thức mơ mơ màng màng, chỉ có tối hôm qua, lần đầu tiên cô mở mắt ra, nhìn đến cằm dưới lấm tấm mồ hôi cùng cơ bụng gợi cảm của người nọ.
Cầm bàn chải đánh răng trong tay, cô nhìn chính mình trong gương, chẳng lẽ bởi vì trưởng thành có nhu cầu? Cho nên mới như vậy thường xuyên mơ thấy?
Chính là, cô tự nhận bản thân cũng không phải là người thèm khát, trừ hồi sơ trung cùng Cố Tranh vô tri sờ lẫn nhau một lần...
Lúc ấy cô mới 13 tuổi, so với nữ sinh bình thường phát dục mau một chút. Trước ngực họ vẫn là thường thường, mà ngực cô đã phát dục hơi tắc, thường xuyên đau đớn vô cùng.
Ngày đó tan học, cô đến nhà Cố Tranh làm bài tập. Hai nhà vốn là hàng xóm, chẳng qua lúc sau ba Cố mua một ŧıểυ khu khác mới ít lui tới, bất quá cũng không thể ngăn cản hữu nghị giữa hai người.
Trường Ngọc mở sách bài tập ra, tay nhỏ nắm bút thường hay cắn bút vài cái, một bộ dáng buồn rầu. Mà Cố Tranh đã làm hơn phân nửa trang, Trường Ngọc gấp đến khổ sở, hỏi Cố Tranh làm thế nào. Cậu còn đang giải đề, cô liền kéo kéo tay áo cậu, lại không nghĩ rằng cánh tay Cố Tranh vừa động, bên trong khuỷu tay đụng vào ŧıểυ màn thầu mới phát dục không lâu của cô.
Đau đến mức mắt cô lấp lánh nước mắt, dẩu môi, giây tiếp theo liền khóc thành tiếng.
Cố Tranh vội vàng che miệng cô lại, môi đỏ thắm bị che trong bàn tay cậu, "Làm sao vậy?"
Trường Ngọc thút tha thút thít nức nở, trên lông mi thật dài dính nước mắt trong suốt, "Cậu đụng vào tớ, đau quá..."
"Đụng vào cậu chỗ nào?"
Trường Ngọc kéo lấy bàn tay đang che miệng mình, áp tới ngực bị đâm đau, "Nơi này."
Dưới lòng bàn tay là xúc cảm mềm mại, Cố Tranh vội vàng rút tay ra, lỗ tai cơ hồ là đỏ một mảnh.
Trường Ngọc ngay từ đầu ngơ ngẩn nhìn đến biểu tình cậu tránh còn không kịp, nghĩ nghĩ, như là minh bạch cái gì liền oa oa mà khóc.
"Cậu khi dễ người, tớ không muốn chơi với cậu nữa." Nói rồi liền đem sách bài tập thu hồi chạy lấy người.
Cố Tranh nơi nào chịu, túm chặt cô đem vào trong ngực ôm, nhỏ nhẹ ôn nhu nói, "Thật xin lỗi, tớ xin lỗi cậu."
Trường Ngọc bĩu môi, nghiêng đầu không để ý tới cậu, Cố Tranh vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tớ thổi cho cậu được không?"
Tuy rằng thân thể Trường Ngọc đã trưởng thành, nhưng tâm lý vẫn là một đứa trẻ, đau, thổi thì mới hết. Cố Tranh cũng biết tính cách cô như thế mới khó khăn đưa ra hạ sách này, quả nhiên, nghe được lời dỗ dành Trường Ngọc liền quay đầu lại, chuyên chú mà nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt ướt át.
Cố Tranh nhìn ánh mắt cô nơi nào còn có thể không rõ, thở dài, đem cô ôm đến trên bàn sách, xốc lên quần áo Trường Ngọc.
Nhìn đến bên trong lộ ra áo ba lỗ hồng nhạt, cậu hơi khốn đốn, giương mắt lên Trường Ngọc. Cô lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu, phảng phất đang hỏi cậu vì cái gì không tiếp tục.
Cố Tranh không thể nề hà, đem áo ba lỗ hồng nhạt kéo lên trên, đẩy đến cần cổ trắng nõn của Trường Ngọc.
Sau đó ngưng mắt.
Thỏ con đã có kích cỡ, đại khái là có, ŧıểυ bánh bao non mềm xinh đẹp đáng yêu, còn có một chút phấn nộn, làm Cố Tranh vô cớ nhớ đến cánh hoa đào kiều nộn tháng ba kia.
Cậu chỉ cảm thấy trên cánh hoa đào còn treo thêm sương sớm, dẫn dụ cậu đi nếm.
Cố Tranh nuốt nuốt nước miếng, cơ hồ không dám nhìn, tùy ý mà thổi thổi liền đem áo ba lỗ kéo xuống.
Trường Ngọc giữ chặt tay cậu, đôi mắt ướt dầm dề đáng thương vô cùng: "Còn chưa đủ, tớ còn đau!"
Cố Tranh đành phải rũ mắt, nhẹ nhàng thổi thổi cho cô. Làn gió tinh tế từ trong miệng cậu phun ra, phun tới trên ngực Trường Ngọc. Cô khó chịu mà vặn vẹo thân thể, giây tiếp theo bỗng dừng lại.
Cô cảm nhận trước ngực nhiều thêm một thứ, cúi đầu xem, vốn là cô khó chịu vặn vẹo thân thể, không cẩn thận hướng về phía trước đụng đụng, Cố Tranh đang hơi hơi dẩu môi thổi cho cô, vì thế liền