Kỳ Trản lại nhớ vài ngày trước ở bán đảo, mình không cho Bùi Ô Mạn bú.
Lúc hai người lên giường, ŧıểυ Oanh đã dồn hết sức mình đổi đủ tư thế, liên tục rêи ɾỉ kêu chồng ơi.
Tuy Kỳ Trản nghe gọi hơi phiền, nhưng chẳng nói gì, chơi một lúc lâu lại dùng ngực của cô ta sục đến bắn rồi lật người nằm vật xuống một bên.
ŧıểυ Oanh nhìn anh không có ý làm bước tiếp theo, hơi khó chịu nên xé một hộp bao cao su mới, đeo cho anh.
Kỳ Trản xua tay cản cô ta đang đeo lên cho mình: "Tôi mệt rồi, cô về đi." Giọng nói của anh khàn đặc, có chút tình ý.
Cô ta tủi thân nhưng không dám làm liều, nhẹ nhàng gật đầu: "Thế ngài Kỳ... Chi phí này thì?"
Cô ta tưởng đến thành phố Lang rồi có thể nghỉ ngơi một đêm, để cho khách bắn nhiều hơn mấy lần thì đã kiếm được một khoảng khổng lồ.
"Cho cô 1W, đi đi."
ŧıểυ Oanh về nghe đến giá tiền lập tức vui vẻ hẳn lên, số tiền này không phải khoản nhỏ nên vội vàng gật đầu cảm ơn.
Kỳ Trản đuổi người phụ nữ kia đi rồi, mới tựa vào mép giường hút thuốc.
Sau khi anh bắn một lần rồi, đột ngột không thấy hứng thú nữa. Cô gái dưới thân chơi rất ổn, kỹ thuật cũng rất chuyên nghiệp nhưng anh vẫn không muốn tiếp tục nữa.
Thật ra loại phụ nữ đơn giản phù hợp với khẩu vị của anh hơn, nhưng trong đôi mắt luôn xuất hiện một đôi mắt sắc như móc câu, luôn có thể vẽ ra ký ức của cô.
Đúng là không giống, Kỳ Trản nghĩ.
Cảm giác giữa Bùi Ô Mạn với người khác hoàn toàn khác xa nhau.
_______________________
Mùa hè năm trước tại thành phố A, nóng kinh khủng, giữa trưa mặt trời trên không trung như lò nướng khiến người ta mở không nổi mắt, ngay cả đường cái cũng bị bốc khí trông méo mó, không khí đầu mùi nhựa đường nên chẳng ai muốn ra ngoài.
Vì vậy họ tụi lại vào buổi chiều rồi trở thành hoạt động thói quen trong mùa hè.
Bùi Ô Mạn không giống họ, cô vừa chọn phòng làm việc tại một nơi mới. Cho nên, vài tuần gần đây cô phải đối mặt với nền xi măng, còng lưng gánh mặt trời mà đi thu thập thông tin.
Công việc làm đường ống đã xong, cô cần phải thiết kế và xếp đặt trong phòng vì vậy không mời công nhân nữa. Cô cứ đi loay hoay hết từ đông sang tay, tận hưởng quá trình đặt mua các thiết bị lắp đặt cho căn phòng của mình, suốt ngày đi tới đi lui từ phòng làm việc đến thành phố dụng cụ gia đình dưới ánh mặt trời treo lơ lửng trên không trung.
Lily là bạn tốt của cô, thấy cô cực nhọc như vậy nên thỉnh thoảng cũng đến giúp đỡ một tay. Thuận tiện, còn khuyên bạn mình mời người giúp đỡ, nhưng Bùi Ô Mạn không nghĩ ngợi mà quyết đoán từ chối.
Một hai ngày thì ổn, ngược lại thời gian dài Lily cũng thấy mệt nên đưa ra một đề nghị.
Một buổi sáng, cô ấy dẫn bốn năm nam sinh đến gõ cửa phòng làm việc của Bùi Ô Mạn.
Vừa vào cửa, Lily lập tức chỉ huy họ chuyển mấy đồ dùng trong phòng mà Bùi Ô Mạn chưa kịp hủy.
Sau đó kéo Bùi Ô Mạn sang một bên, nháy mắt ra hiệu với cô: "Chị đây tìm đấy, thích loại nào?"
Bùi Ô Man nhìn mấy cậu thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt, nhìn thế nào cũng không thấy giống người lắp đặt thiết bị.