“Có chỗ trú đầu là tốt rồi,” Trương thị tự an ủi mình.
Thời tiết cuối thu đã bắt đầu lạnh, ngôi miếu cũ thiếu mất nửa cánh cửa nên chẳng che chắn được bao nhiêu, Tiền Thiển bàn với Trương thị sẽ ra ngoài nhặt củi đốt lửa sưởi ấm. Trương thị sợ nàng gặp nguy hiểm nên kiên quyết không cho đi. Đang lúc hai người còn tranh cãi thì bỗng nghe tiếng vó ngựa từ ngoài cửa vọng lại, dường như có rất nhiều người đang tiến về phía ngôi miếu. Trương thị căng thẳng, vội ôm Tiền Thiển vào lòng, cảnh giác nhìn ra cửa.
Chẳng bao lâu sau, một nhóm người hộ tống một vị công tử mặc cẩm y bước vào. Tiền Thiển liếc nhìn gương mặt người đứng giữa, không khỏi hít một hơi lạnh – một mỹ nam cực phẩm!
!! Quả nhiên thời cổ đại toàn là mỹ nam đi đầy đường sao? Đúng là gen con người ở hiện đại đã thoái hóa rồi!!! Khắp nơi chỉ toàn những ông bụng phệ với đầu hói!!
Ám Nhất đi phía trước, thấy mẹ con Trương thị đều đang ngơ ngác nhìn chủ tử của mình, không khỏi thấy buồn cười. Quả nhiên, gương mặt của chủ tử nhà hắn đi đến đâu cũng làm người khác xao xuyến, không ai cưỡng lại được.
Nhận thấy Ám Nhất đang tiến về phía mình, Tiền Thiển vội lấy lại tinh thần, nhìn hắn với ánh mắt đầy cảnh giác. Thấy nàng bày ra bộ dáng phòng thủ, Ám Nhất dừng bước, trong lòng lại càng thêm buồn cười, thầm nghĩ cô nương nhỏ này quả là rất cảnh giác.
Đúng vậy! Tiểu cô nương! Vừa bước vào miếu, Ám Nhất đã lén quan sát hai mẹ con Trương thị. Mặc dù Tiền Thiển cải trang nam nhi có thể qua mắt người thường, nhưng không qua được mắt hắn. Ngay khi vào đây, cả nhóm của Yến Hằng đã nhận ra, trong miếu thật ra là một đôi mẹ con. Ám Nhất ngay lập tức phân tích tình hình và kết luận.
Một đôi mẹ con, cô con gái chưa đến mười lăm tuổi, nhìn qua cách thở và dáng đi cũng đủ thấy chưa từng qua huấn luyện, chỉ là người bình thường. Về việc tại sao cô gái phải giả trai, Ám Nhất cũng không bận tâm. Hắn đã xác định rằng, hai người này không gây ra bất cứ mối đe dọa nào.
Sau khi phân tích xong, Ám Nhất càng cười ôn hòa hơn.
Tiền Thiển không chú ý đến nét mặt của Ám Nhất, nàng đang thì thầm với hệ thống 7788: “7788, mau nhìn mỹ nam kìa!!! Đúng là cổ đại đầy mỹ nam thật! Có phải đẹp trai không?!”
7788 khinh bỉ đáp: “Mỹ nam đầy đường gì chứ, đó là nam chính đấy! Gương mặt này chỉ thuộc loại tiêu chuẩn của nam chính thôi, ngươi đúng là thiếu kiến thức. Sau này làm nhiệm vụ, ngươi sẽ gặp nhiều nam chính nữa, đừng có mỗi lần đều ngạc nhiên như thế.”
“A...” Nghe xong 7788 nói, Tiền Thiển liền cụt hứng. Nam chính vốn là “tài sản riêng” của nữ chính, bản thân nàng chỉ là nhân vật phụ nhỏ bé, tốt nhất là đừng có ham nhìn chằm chằm vào “tài sản tư hữu” của người ta, không khéo lại rước xui xẻo vào thân.
Ám Nhất phát hiện, đôi mẹ con này đúng là thú vị. Cô con gái thì ban đầu nhìn chằm chằm vào chủ tử nhà hắn (điều này quá bình thường), sau đó thì cảnh giác trừng mắt hắn, rồi đột nhiên xị mặt, quay sang không thèm để ý đến ai nữa, dáng vẻ như chẳng liên quan gì đến mình. Còn người mẹ, ban đầu cũng nhìn chằm chằm chủ tử nhà hắn (chủ tử quả là mặt mũi đánh đâu thắng đó thật), sau đó thì nắm chặt tay con gái, vẻ mặt như muốn bảo vệ con, nhìn họ đầy cảnh giác.
Ám Nhất không khỏi đưa tay sờ mặt mình, có chút nghi ngờ – chẳng lẽ hắn và mấy huynh đệ của mình lại trông đáng sợ đến vậy sao?