Quyết định để con gái cải trang thành nam nhi, Trương thị cũng không chần chừ thêm, suốt đêm cặm cụi sửa lại quần áo của người chồng đã khuất cho vừa với Tiền Thiển. Bà còn mất thêm vài ngày để bán hết lương thực trong nhà, mua vải may cho con một đôi giày đế thật dày. Còn bản thân bà thì đi đôi giày cũ của chồng, dù hơi rộng một chút nhưng chỉ cần lót thêm vải là ổn.
Năm ngày sau, trời còn chưa sáng, Trương thị đã dẫn Tiền Thiển lên đường đi kinh thành. Khóa cổng tre cũ kỹ của nhà lại, Trương thị không kìm được mà rơi nước mắt. Bà hiểu rõ, lần ra đi này có lẽ là vĩnh viễn, không còn cơ hội quay về ngôi nhà nhỏ mà bà và chồng đã từng vun đắp. Quay đầu nhìn con gái trong bộ áo xanh, đội mũ quả dưa, giờ đã thành dáng vẻ một cậu trai nhỏ, ánh mắt Trương thị dần trở nên kiên định.
Bà vẫn còn con gái, bà còn có lý do để sống tiếp…
Tiền Thiển nhìn bà, trong lòng cảm thấy người phụ nữ này thật phi thường. Nếu Trương Ngũ Nương có chút cá tính giống mẹ mình, chắc hẳn đã không dễ dàng tìm đến cái chết như vậy. Sau khi Trương Ngũ Nương qua đời, Trương thị cũng bị người trong thôn đánh đập đến chết. Có lẽ vì chồng con đều không còn, bà chẳng còn gì để bám víu nên mới không phản kháng.
Nhưng nếu Trương Ngũ Nương còn sống, vì con gái, chắc chắn Trương thị sẽ không dễ dàng thỏa hiệp đến vậy.
Tiền Thiển tay xách túi lương khô, lặng lẽ bước theo mẹ, cùng bà rời khỏi ngôi làng mà Trương Ngũ Nương đã sống cả đời, đón những tia nắng ban mai đầu tiên. Không ai đưa tiễn, nhưng hai mẹ con đi trên con đường hẹp, trong sự im lặng ấy lại toát lên một nỗi buồn và sự quyết tâm khó tả.
Trương thị thấy con gái buồn bã, nhẹ nhàng dỗ dành Tiền Thiển: “Con ngoan, mọi chuyện sẽ ổn thôi, khi đến trấn, nương sẽ mua cho con vài viên kẹo nhé.”
“Nương, không cần đâu, sau này còn phải tiêu nhiều tiền lắm, con không cần ăn kẹo...”
Lục hoàng tử Yến Hằng lạnh lùng quan sát cảnh thị vệ và thích khách đang giao chiến, gương mặt tuấn tú chẳng hề biến sắc. Với trình độ ám sát này, họ không thể nào đe dọa được hắn, nhưng điều này lại cho thấy hành tung của hắn đã bị lộ.
Theo quy củ tổ tiên đặt ra, hoàng thân không được rời khỏi kinh thành mà không có chiếu chỉ. Lần này hắn ra ngoài đi đến Tuyên Thành cũng là tự ý, không hề xin phép. Tuyên Thành cách kinh thành không xa, hắn chỉ cần giả bệnh vài ngày là có thể che giấu. Nhưng giờ đây, hành tung của hắn đã bị bại lộ, có nghĩa là trong kinh thành đã có người biết hắn tự ý rời đi. Hắn cần nhanh chóng quay về! Trong tình thế này, hắn không thể để mình rơi vào tay kẻ địch.
Khi thích khách bị đẩy lùi, các thị vệ lập tức vây quanh bảo vệ Yến Hằng. Thống lĩnh thị vệ, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng, báo cáo: “Chủ tử, hành tung của ngài đã bị lộ.”
“Ừm,” Yến Hằng khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì: “Ngươi dẫn thị vệ hộ tống xe ngựa trở về kinh theo hành trình đã định sẵn, bảo Ám Nhất đưa người theo ta đi đường tắt.”
“Rõ!” Thống lĩnh thị vệ ôm quyền nhận lệnh rồi nhanh chóng đi sắp xếp. Chẳng bao lâu sau, vài người mặc thường phục, dáng đi nhẹ nhàng, dắt ngựa đến đứng quanh Yến Hằng.
Yến Hằng lên ngựa, dẫn theo người rời đi nhanh chóng, để lại thống lĩnh thị vệ cùng đoàn người tiếp tục hộ tống xe ngựa tiến về phía trước.