Mở Quán Trong Biệt Thự Xuyên Giới, Mỗi Ngày Hốt Triệu Bạc

Chương 7

Trước Sau

break
Nếu không phải tu tiên, thì xuyên về cổ đại cũng được! Tốt nhất là thời thịnh Đường, nàng cũng muốn làm một nữ hoàng uy nghi một phen.

Mà xuyên đến thời đại tinh tế thì càng hay! Lái cơ giáp ngầu lòi, điều kiện chữa bệnh lại tốt, cuộc sống đúng là mơ!

“Vậy ngươi có thể đưa ta tới thế giới tu tiên không?”

Thời Không Chi Môn: “… Không thể.”

“Cổ đại thì sao?”

“Ờm…… Cũng không được.”

“Vậy tinh tế?”

“Ừm…… Cũng không tiện lắm.”

Lục Trầm Ngọc nghệt mặt:

“Đừng nói là tận thế nhé… ta không muốn đi đánh tang thi đâu!”

Thời Không Chi Môn: “Yên tâm, tuyệt đối không phải tận thế.”

Lục Trầm Ngọc thở phào:

“Vậy là tốt rồi. Vậy ngươi định đưa ta đến đâu?”

“Một thế giới phong cảnh tuyệt đẹp, tài nguyên dồi dào, người dân hiền lành chất phác. Ngươi đến rồi sẽ biết.”

Nghe thì có vẻ không tệ lắm, Lục Trầm Ngọc tiếp tục tò mò hỏi thêm vài chi tiết.


Thời Không Chi Môn vốn là một pháp bảo do một vị lão tổ của Lục gia sáng lập nên. Sau đó vì một sự cố ngoài ý muốn, nó rơi vào trạng thái ngủ sâu, một giấc ngủ kéo dài đến mấy ngàn năm. Mãi đến hai năm trước mới tỉnh lại.

Đáng tiếc, lúc nó thức dậy thì người duy nhất còn trông coi lại chỉ là một bà lão già yếu, thân thể bệnh tật, tai lãng mắt mờ. Nó liên tục phát ra âm thanh gọi bà lão tới gặp mình, kết quả bà ta chẳng những không để tâm mà còn định đem nó bán đi cho người khác.

Chuyện đó sao có thể! Thời Không Chi Môn chỉ có thể nhận lệnh từ người của Lục gia. Một khi bị bán đi cho kẻ ngoài, nó chẳng khác nào chờ chết đói—một món pháp bảo không còn năng lượng thì cũng chỉ là vật bỏ đi. Vậy nên nó mới bất đắc dĩ gây ra mấy chuyện “ma quái” để giữ lại chỗ ở.

Về sau, bà lão qua đời, mãi mới chờ được đến lượt Lục Trầm Ngọc xuất hiện, Thời Không Chi Môn tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.

Nó đã đói khát suốt hai năm, năng lượng cạn kiệt, nếu không tìm được người phù hợp tiếp tục truyền năng lượng, nó sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.

“Với năng lực hiện tại, ta chỉ có thể duy trì một tháng. Mỗi ngày chỉ mở cửa được một lần, mỗi lần chỉ kéo dài nửa canh giờ. Hết thời gian mà ngươi chưa trở lại thì chỉ còn cách đợi đến hôm sau ta mới mở cửa lại.”

“Mở cửa Thời Không Chi Môn cần năng lượng. Ngươi phải giúp ta thu thập năng lượng.”

“Là loại năng lượng gì?” Lục Trầm Ngọc quyết tâm làm rõ, sợ chẳng may lại là thứ nàng không thể trả nổi.

Thời Không Chi Môn đáp: “Những vật phẩm ngươi mang từ thế giới khác về đều chứa năng lượng. Khi đi qua ta, ta sẽ hấp thụ một nửa năng lượng đó.”

“Vật gì cũng có năng lượng sao?”

“Không phải tất cả, nhưng rất nhiều thứ có thể chứa năng lượng. Ví dụ như một số loài cây cỏ đặc biệt, khoáng thạch, quả lạ...”

Nghe đến đây, Lục Trầm Ngọc cảm thấy việc thu thập năng lượng cũng không quá khó. Hơn nữa, những thứ ở thế giới bên kia nghe chừng đều rất kỳ diệu.

Năng lượng à! Nàng lập tức liên tưởng đến linh khí trong các truyện tu tiên, lòng hân hoan, sảng khoái đồng ý với điều kiện của Thời Không Chi Môn.

“Ký khế ước rồi, chỉ mình ngươi có thể nhìn thấy ta. Khi đã xuyên qua, không ai có thể bảo vệ ngươi. Nếu ngươi chết, thì thật sự là chết. Lục Trầm Ngọc, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Lục Trầm Ngọc nghiêm túc gật đầu:

“Ta nghĩ kỹ rồi. Ta nguyện ý ký kết khế ước.”

Phú quý vốn phải cầu nơi hiểm nguy. Mà khế ước này còn cho phép đi về được—đã liều là phải liều tới cùng!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc