Đứng trước cổng biệt thự, nàng tự cổ vũ một phen, rồi mới mở cửa bước vào.
Nàng không tin, chỉ cần lật tung cái biệt thự này lên, chẳng lẽ lại không tìm ra vấn đề ở đâu?
Lục Trầm Ngọc lục tung từ trong ra ngoài một lượt, không phát hiện điều gì bất thường. Cuối cùng, nàng tìm thấy tầng hầm để xe ở tầng -1.
Biệt thự có lắp thang máy. Nàng bước vào thang máy, xuống tầng trệt, đi tới gara trống trơn.
Gara chẳng có gì cả, đến một món đồ linh tinh cũng không. Lục Trầm Ngọc thấy trên bức tường đối diện như có vẽ gì đó, định tiến lại gần xem thử. Nhưng khi đi đến giữa gara thì—“Phịch!”—một tiếng vang nặng nề vang lên.
Trán nàng như va vào bức tường vô hình nào đó, đầu gối cũng đập mạnh vào thứ gì, cả người bị bật ngửa rồi ngã nhào xuống đất.
Trước mắt tối sầm, trán đau nhói, trong lòng thét lên: "Có ma! Đụng trúng ma rồi!"
Ngay sau đó, nàng lịm đi.
☀Truyện được đăng bởi Reine☀
Lục Trầm Ngọc mở mắt ra, vẫn thấy trần nhà tầng hầm gara trước mắt. Nhớ lại lúc nãy như vừa đụng phải thứ gì đó giống như... ma, nàng vội bật dậy rồi chạy thục mạng, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.
Và chính khoảnh khắc ấy khiến nàng sợ đến mức đồng tử như chấn động—ngay giữa gara vốn trống trơn bỗng nhiên xuất hiện một cánh cổng xoáy màu đen!
Lục Trầm Ngọc hoảng loạn chạy tới bấm nút thang máy, chưa kịp đợi cửa mở ra thì một giọng nói trầm đục đột nhiên vang lên phía sau:
“Chậc, chỉ chút gan mèo thế mà cũng đòi sống, nghèo chết bệnh chết là đáng lắm rồi.”
Lục Trầm Ngọc khựng lại ngay tại chỗ.
Ở viện phúc lợi bao nhiêu năm, nàng đã gặp không ít những đứa trẻ thân thể yếu ớt, cũng từng chứng kiến nhiều người vì không có tiền mà đói vàng da, bệnh không dám chữa, chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Ngay cả bản thân nàng cũng từng vì viện phúc lợi thiếu tiền mà chịu đói không ít năm.
Từ nhỏ đã sống trong cảnh thiếu ăn thiếu mặc, Lục Trầm Ngọc xem tiền như mạng. Trong mắt nàng, tiền là thứ hữu dụng nhất trên đời. Thế nhưng dù dốc hết tâm tư để kiếm sống, nàng vẫn chẳng kiếm được bao nhiêu, thậm chí còn đang gánh một đống nợ.
Những lời vừa rồi như đánh trúng ngay tim nàng. Xì, chẳng phải chỉ là ma thôi sao? Nếu thật sự muốn hại người thì lúc nàng ngất xỉu đã ra tay rồi, cần gì đợi tới giờ?
Lấy hết can đảm, Lục Trầm Ngọc quay đầu nhìn lại — ngoại trừ cánh cổng xoáy nước đen ngòm kia, chẳng có gì khác lạ cả.
Chẳng lẽ… không phải là ma thật?
Gan nàng bỗng lớn hơn vài phần, liền hỏi:
“Ngươi là ai? Có thể giúp ta kiếm tiền không?”
Câu hỏi vừa dứt, cánh cổng xoáy nước bắt đầu xoay chuyển, từ bên trong truyền ra một giọng nói:
“Hừ, lão tử là Thời Không Chi Môn – thiên hạ đệ nhất môn! Nếu không phải vì ngươi là hậu duệ của kẻ đã sáng lập ra ta, ta đã chẳng buồn lộ diện!”
“Vậy mà ngươi còn định đem ta đẩy ra ngoài, muốn bán căn phòng ta đang ký sinh, đúng là bất hiếu hết sức!”
Thời Không Chi Môn?
Mắt Lục Trầm Ngọc lập tức sáng rỡ, quên luôn cả sợ, vội hỏi:
“Ngươi là cái... cổng có thể xuyên đến thế giới khác thật sao?”
Thời Không Chi Môn hắng giọng một cái, ra chiều tự đắc:
“Không sai.”
Trong lòng Lục Trầm Ngọc mừng như điên. Thì ra không phải gặp ma, mà là gặp kỳ ngộ!
Một cơ duyên lớn trời ban!
Là Thời Không Chi Môn đấy! Nếu có thể đưa nàng xuyên đến thế giới tu tiên, chẳng phải nàng sẽ được sống lâu trăm tuổi, cưỡi gió bay trời, độn thổ phi thiên sao?