Không ổn, phải mau chóng bán quách cái biệt thự này đi mới được, nàng không kham nổi thứ này đâu!
Lục Trầm Ngọc lập tức liên hệ với bên môi giới, yêu cầu đăng bán căn nhà, còn đưa ra điều kiện: bên mua phải trả trước cho nàng 4 triệu tệ để làm xong thủ tục mới bàn giao bất động sản.
Loại yêu cầu này, công ty môi giới cũng không phải chưa từng gặp. Nhưng khi vừa nghe đến địa chỉ là căn biệt thự số 13 trong khu Kim La Loan... ai nấy đều lắc đầu từ chối thẳng thừng.
Lục Trầm Ngọc không sao hiểu nổi, lại tìm thêm mấy công ty môi giới nhà đất khác, vậy mà vẫn không ai chịu nhận bán căn biệt thự.
Kỳ lạ thật. Một phi vụ lớn như vậy, hoa hồng môi giới cũng không ít, chẳng lẽ họ không muốn kiếm tiền sao?
Chẳng bao lâu sau, nàng đã hiểu vì sao.
Tối hôm đó, đang mơ màng ngủ, Lục Trầm Ngọc bị đánh thức bởi những tiếng động “bùm bùm” vang lên từ tầng dưới.
Trong lúc còn ngái ngủ, nàng chợt giật mình tỉnh hẳn: Không lẽ có trộm?
Nàng vội ngồi bật dậy, áp tai vào cửa nghe ngóng. Âm thanh mơ hồ, trầm đục, tựa như có vật gì đó rơi xuống đất, đứt quãng, loạn xạ.
Một mình nàng không dám xuống dưới. Lục Trầm Ngọc lục tìm tờ giấy thông báo thu phí mà ban quản lý đưa ban sáng, tìm được số điện thoại rồi gọi ngay đến ban quản lý, yêu cầu họ lập tức cử người qua kiểm tra.
Nghe nàng nói là biệt thự số 13, nhân viên trực ban bên kia có vẻ bị dọa không nhẹ.
“Tôi… tôi báo cảnh sát cho ngài nhé, chờ một chút.” Nói xong chưa kịp đợi nàng đáp lời đã vội cúp máy.
Chừng mười phút sau, Lục Trầm Ngọc nghe thấy tiếng xe từ ngoài biệt thự vọng lại. Nhìn qua cửa sổ, quả nhiên là xe cảnh sát. Trong lòng nàng tạm yên được phần nào.
Trùng hợp là ngay lúc ấy, âm thanh dưới lầu cũng biến mất.
Vì tiếng động phát ra từ tầng dưới nên Lục Trầm Ngọc cùng hai cảnh sát và một bảo vệ của ban quản lý tòa nhà bắt đầu kiểm tra toàn bộ biệt thự, lục tung từ trên xuống dưới, nhưng không phát hiện dấu hiệu có người lạ xâm nhập. Cũng chẳng có món đồ nào bị lục lọi hay mất mát.
Lục Trầm Ngọc quả quyết khẳng định nàng thực sự nghe thấy tiếng động lạ.
Cả nhóm liền đến trung tâm quản lý để xem lại camera an ninh.
Bản thân biệt thự thì không có lắp camera, nhưng bên ngoài đường lớn thì có vài cái. Kiểm tra xong, có thể xác nhận: suốt khoảng thời gian ấy, hoàn toàn không có ai tiếp cận biệt thự số 13.
Đúng lúc mọi người còn đang nghi ngờ, thì viên bảo vệ đi cùng – từ nãy giờ vẫn im lặng – đột nhiên ấp úng lên tiếng:
“Thật ra… chuyện này không phải lần đầu.”
Anh ta bắt đầu kể lại những chuyện kỳ lạ đã xảy ra tại biệt thự số 13 trong những năm gần đây.
Khi bà Lục Minh Việt – chủ cũ của căn nhà – còn sống, biệt thự đã được rao bán. Cũng kể từ lúc bà ấy có ý định bán nhà, biệt thự bắt đầu phát ra những âm thanh kỳ quái.
Không ai xuất hiện, cũng chẳng mất mát vật gì, nhưng hết lần này đến lần khác, những tiếng động lộn xộn kỳ quặc cứ vang lên.
Để tìm ra nguyên nhân, ban quản lý tòa nhà từng cử người đến ở lại biệt thự qua đêm. Kết quả, nửa đêm hôm ấy, nhân viên kia gào lên “Có ma!” rồi cắm đầu chạy trối chết.