Chậc, chắc là ghen tỵ với mình thôi.
Lục Trầm Ngọc sung sướng tận hưởng một đêm trong biệt thự. Có thể do chuyển nhà mệt mỏi, nên đêm đó nàng ngủ một mạch đến sáng, giấc ngủ ngon chưa từng thấy.
Nhưng sang ngày hôm sau, nàng đã chẳng cười nổi nữa.
"Cái gì? Ngươi nói ta kế thừa biệt thự phải nộp 3% thuế trước bạ? Bao nhiêu cơ?"
"Ba trăm sáu mươi vạn?"
"Rồi còn phí công chứng hai mươi bốn vạn nữa?"
"Chưa kể còn cái gì tem thuế sáu vạn?"
Mắt Lục Trầm Ngọc trợn tròn. Nàng không thể nào tin nổi chỉ vì kế thừa một căn nhà mà phải nộp từng ấy khoản tiền.
Nàng liên tục tự nhủ với bản thân: Không sao, biệt thự này giá trị mười hai triệu, bán đi là đủ bù lỗ chỗ này.
Thế nhưng, chưa kịp thở phào, nàng lại hỏi tiếp: "Nếu ta đem biệt thự bán đi thì có phải đóng thêm loại thuế gì nữa không?"
"À, còn phải nộp thuế thu nhập cá nhân 20% nữa."
"…Khoan đã, vậy chẳng phải ta bán biệt thự 12 triệu thì phải nộp 2 triệu 4 trăm ngàn tiền thuế sao?"
Cúp máy xong, Lục Trầm Ngọc giơ tay đếm ngón, tính toán sơ sơ: nếu nàng muốn nhận thừa kế căn nhà kia rồi bán đi, thì trước tiên phải nộp khoản phí kế thừa gần 27 triệu 900 ngàn.
Chưa hết, lúc sinh thời Lục lão thái thái còn để lại khoản nợ 2 triệu 600 ngàn. Vậy tổng cộng lại là hơn 30 triệu 500 ngàn.
Tính ra, từ khoản tiền 120 triệu sau thuế thu nhập cá nhân, trừ đi chi phí trên, nàng còn lại khoảng 89 triệu 100 ngàn!
Máu chảy từng giọt cũng không tiếc!
Lục Trầm Ngọc bị con số gần 90 triệu đánh thẳng vào đầu, nhất thời cảm thấy hơn 30 triệu kia cũng chẳng phải chuyện to tát.
Nhưng vấn đề là... nàng moi đâu ra hơn 3 triệu để đi làm thủ tục nhận thừa kế căn nhà ấy đây?
Vừa mới định suy nghĩ cho rõ ràng, Lục Trầm Ngọc đã bị ban quản lý tòa nhà tung thêm một đòn chí mạng.
“Sao cơ, ý ngươi là chủ cũ của căn biệt thự này còn nợ hai năm tiền điện nước và phí quản lý?”
Sáng sớm, một nhân viên của ban quản lý cầm tờ thông báo đòi nợ đến gõ cửa biệt thự.
“Đúng vậy, suốt thời gian qua, chủ nhà không hề nộp phí quản lý. Tổng cộng còn thiếu 268.800 tệ. Giờ ngài là chủ mới, phải có trách nhiệm thanh toán toàn bộ khoản nợ đó.”
“Thêm nữa, nếu ngài đã dọn vào ở, vậy xin nộp luôn phí quản lý cả năm nay. Phí là 134.400 tệ, cộng lại thì tổng số tiền ngài cần thanh toán là 403.200 tệ.”
Lục Trầm Ngọc nghe xong, chỉ thấy bản thân sắp... mất khả năng nhận diện các đơn vị tiền tệ luôn rồi.
“Ngươi cướp tiền chắc? Phí quản lý tòa nhà gì mà đắt cắt cổ vậy?”
Nhân viên kiên nhẫn giải thích: “Biệt thự này là hạng cao cấp, diện tích xây dựng 560 mét vuông. Tính theo đơn giá 20 tệ mỗi mét vuông mỗi tháng, thì phí quản lý hàng tháng là 11.200 tệ, cả năm sẽ là 134.400 tệ.”
“Nếu ngài thanh toán một lần luôn, chúng tôi có thể ưu đãi cho ngài, chỉ cần trả 400.000 tệ.”
Thật đúng là... hào phóng quá đi! Giảm hẳn 3.200 tệ!
Lục Trầm Ngọc mặt không cảm xúc: “Ý ngươi là chỉ cần ta còn ở đây, mỗi tháng đều phải nộp hơn một vạn tệ tiền quản lý?”
Nhân viên tươi cười: “Đúng vậy, thân ái nghiệp chủ~”
Mà toàn thân nàng, cộng lại còn chưa tới 3.000 tệ!
Sau khi tiễn được nhân viên đi, Lục Trầm Ngọc ngã vật xuống sàn đại sảnh rộng rãi, sống chẳng còn gì lưu luyến.