“Hừm… cho ta một bát đi!”
Có Giang San làm người đầu tiên, cộng thêm mọi người vốn đã tin tưởng tay nghề của Lục Trầm Ngọc, nên sau khi bánh rán hành bán hết, lượng cháo còn lại cũng không còn bao nhiêu.
Cháo thì không tiện ăn ngay như bánh rán, nên phần lớn mọi người mua mang về. Nhưng vẫn có vài người đứng bên lề đường, ăn hết cháo tại chỗ mà chưa chịu rời đi — chẳng qua là đang chờ cơ hội.
Chờ đến khi bánh rán hành bán sạch, hàng người cũng tan, một người bước lên, tươi cười nói:
“Mỹ nữ lão bản, cháo nhà ngươi nhìn còn dư lại một ít, chẳng còn ai xếp hàng nữa, vậy hay là bán hết cho ta luôn đi?”
Vừa nói, hắn vừa chép miệng đầy thèm thuồng. Món cháo này so với bánh rán hành cũng chẳng kém cạnh gì, thậm chí có phần thanh mát, hương vị lại phong phú hơn.
Thấy đúng là còn ít cháo dưới đáy nồi, Lục Trầm Ngọc cũng chẳng ngần ngại, bán nốt luôn cho vị khách kia.
Người nọ hớn hở ôm mấy hộp cháo rời đi, lòng vui như mở hội.
Dù việc bán cháo khiến nàng phải bày quán lâu hơn một chút, nhưng nhìn lại, giờ vẫn còn sớm – chưa đến tám giờ.
Buổi sáng đã thu về 865 đồng, Lục Trầm Ngọc vừa đẩy xe vừa khe khẽ ngân nga mấy câu hát, quay trở về nhà giữa ánh mắt ghen tị của một đám hàng rong khác.
Còn chú bảo vệ Lưu Tiến Phúc – người nhận được phần cháo sáng do nàng đưa – thì trong lòng ấm áp không thôi. Ngoài bà lão ở nhà, xưa nay chưa từng có ai mang bữa sáng đến tận nơi cho ông như vậy cả.
Trời còn chưa sáng hẳn, mới chưa tới sáu giờ, cả khu biệt thự vẫn còn yên ắng. Mấy kẻ có tiền ở đây chẳng ai đi làm sớm như vậy. Lưu Tiến Phúc nhân lúc trời còn vắng, tính bụng tranh thủ ăn luôn bát cháo.
Ông mở nắp chiếc tô dùng một lần, hương thơm nhè nhẹ liền lan ra, lặng lẽ len vào khoang mũi. Vừa ngửi qua, ông đã thấy mùi vị có vẻ không tệ, liền múc một muỗng cháo đưa vào miệng.
Hạt gạo mềm tơi, tan ra ngay đầu lưỡi. Lá kỷ tử thanh mát, dịu ngọt, thịt heo thì thơm mềm mà không hề tanh. Vị cháo nóng hổi trôi xuống cổ họng, lan dần khắp bụng, rồi tỏa ra bốn chi, đánh bay cơn buồn ngủ của một buổi sớm.
Chỉ một muỗng thôi mà Lưu Tiến Phúc đã bị chinh phục.
Tay nghề vợ ông vốn không tệ, nếu không thì đã chẳng đủ gan ra vỉa hè bán đồ ăn sáng. Thế nhưng so với bát cháo này, ông phải thừa nhận vợ mình vẫn còn cần cố gắng nhiều.
Con bé này còn trẻ như vậy, không ngờ tay nghề lại cao đến thế.
Thầm khen một tiếng trong lòng, Lưu Tiến Phúc chẳng mấy chốc đã ăn sạch cả bát cháo. Ăn xong vẫn còn thòm thèm, ánh mắt ông vô tình liếc sang cái nắp tô, thấy trên đó vẫn còn chút cháo dính lại. Ông ngó trước ngó sau, chắc chắn không có ai để ý mới cầm cái nắp lên liếm sạch.
Đây không phải tham ăn, mà là không muốn phí phạm! Nghĩ vậy, Lưu Tiến Phúc thấy yên lòng.
☀Truyện được đăng bởi Reine☀
Không chỉ riêng Lưu Tiến Phúc, mấy người ăn cháo sáng nay cũng đều như vậy, liếm sạch cả cái nắp.
Cháo tuy không thơm như bánh rán hành, nhưng ai đã ăn qua rồi thì đều phải công nhận: một bát là không đủ!
Hơn nữa, mọi người nhanh chóng phát hiện ra, cháo này không chỉ ngon mà còn khiến tinh thần tỉnh táo cả buổi sáng, hiệu suất làm việc cũng cao hẳn lên.