Vợ hắn vừa liếm ngón tay vừa nói tỉnh bơ: “Ta là mẹ tụi con, chia ta một nửa thì có sao đâu?”
Hai đứa nhỏ vốn đã tủi thân vì được ăn ít, nghe vậy liền òa khóc nức nở:
“Hu hu hu… món ngon như vậy mà chỉ được một chút xíu thôi…”
Vợ hắn cũng chẳng khá hơn, vừa nhăn nhó vừa càm ràm: “Ngươi mua kiểu gì vậy, mua có mỗi tí tẹo, chẳng đủ dính răng. Ngon thế này, ngươi mau đi mua thêm mấy cái nữa mau lên!”
Hai đứa nhỏ lập tức nín khóc, đôi mắt sáng rỡ long lanh nhìn chằm chằm vào Tô Văn đầy chờ mong.
Tô Văn: “... Không có.”
“Không có? Là sao?”
“Lão bản bán xong rồi dọn hàng về nhà, không còn để mà mua nữa.”
“Oa oa oa, con muốn ăn bánh! Con không thèm ăn cơm!”
“Hu hu hu, con cũng không ăn cơm đâu, con chỉ muốn ăn bánh!”
Tô Văn phải dỗ dành cả buổi, hứa chắc như đinh đóng cột là ngày mai sẽ mua nhiều hơn, lúc đó hai đứa nhỏ mới chịu nín.
Vậy nên hôm nay, vừa tan làm là hắn phóng như bay đến quán, chỉ sợ đến trễ lại không mua được, về nhà thể nào cũng bị cả vợ lẫn con mắng cho te tua.
Lục Trầm Ngọc tay chân thoăn thoắt, bắt đầu đổ bột, rán bánh liên tục không ngơi nghỉ.
☀
Hôm nay, bánh rán hành lại tiếp tục cháy hàng.
Mười lăm cân bột mì – tổng cộng 126 cái bánh rán hành – vừa qua bảy giờ một chút là bán sạch veo. Có người tới muộn thấy người trước chỉ mua hai, ba cái thì còn chịu được, nhưng gặp mấy người mua cả chục cái liền không khỏi bất mãn.
“Lão bản, đông người như vậy xếp hàng chờ, nhưng người phía trước toàn mua nhiều thế, bọn ta ở phía sau biết làm sao?”
Một người lên tiếng than phiền, lập tức có vài người khác phụ họa:
“Lão bản, ngươi có thể hạn chế mỗi người mua mấy cái không? Ta xếp hàng hai hôm rồi mà vẫn chưa ăn thử được một cái!”
Lục Trầm Ngọc thấy hàng vẫn còn rất dài, trong lòng cũng có chút áy náy. Tuy rằng có người không mua được, nhưng những người xếp hàng đều là khách của nàng – nàng đâu nỡ để ai phải phật lòng?
Nếu có người xếp hàng hai ngày liên tục mà không mua nổi, chẳng phải họ sẽ bỏ đi luôn sao? Như vậy chẳng phải thiệt chính nàng à.
Nghĩ vậy, nàng liền lên tiếng trấn an:
“Cảm ơn mọi người đã yêu thích bánh rán hành nhà ta, thấy nhiều người đến mà không mua được, ta thật sự rất áy náy. Hay là ngày mai ta thử giới hạn mỗi người mua một số lượng nhất định nhé. Mong mọi người mai lại ghé ủng hộ nha!”
Dỗ dành xong những khách chưa mua được bánh, Lục Trầm Ngọc thu dọn đồ đạc rồi quay về.
Bữa tối hôm nay là đậu hũ xào hành lá và thịt ba chỉ xào, ăn xong, nàng dọn dẹp sạch sẽ bếp núc, sau đó đem ngâm sẵn năm cân gạo.
Rồi đến lúc kiểm lại sổ sách.
Tổng doanh thu sáng và tối cộng lại: 1.105 đồng.
Nhìn con số cao kỷ lục từ trước đến nay, lòng Lục Trầm Ngọc vui không tả xiết. Cánh tay rã rời vì làm bánh cả ngày cũng bỗng thấy đỡ hẳn. Nếu ngày nào cũng được như hôm nay… chẳng phải mỗi tháng nàng kiếm hơn ba vạn rồi sao?
Hơn nữa, ngày mai nàng còn định bán thêm cháo nữa — món cháo cẩu kỷ thịt nạc này nấu lên mùi vị rất ổn, chắc chắn sẽ được yêu thích không kém bánh rán hành.
Sau khi đếm xong tiền, Lục Trầm Ngọc vui vẻ leo lên giường đi ngủ, tối đó còn mơ một giấc mộng đẹp… thấy mình kiếm được cả đống tiền lớn.