Vào cuối tuần, Lâm Đông Thăng muốn đến gặp Diệp Sơ Thần.
Diệp Sơ Thần thu dọn đồ đạc và đi trước đến ga xe lửa, khi ra ngoài cô không chú ý đến thời tiết, chỉ mặc một chiếc váy liền thân đi ra ngoài, không ngờ khi đến ga xe lửa thì trời lại mưa gió bão bùng, thế là cô trốn vào quán KFC cạnh phòng chờ, khi đang sửa soạn lại quần áo, không ngờ qua tấm kính cô lại nhìn thấy Tần Mộ Đông.
Trong lòng cô tràn ngập sự kinh ngạc, cô cho rằng thế giới này thật nhỏ bé, niềm vui ùa tới là điều cô chưa bao giờ để ý đến.
Tần Mộ Đông cũng nhìn thấy cô, dập điếu thuốc trong tay, lúc này Diệp Sơ Thần mới chú ý tới khi anh hút thuốc, tư thế cũng có chút đẹp trai.
Anh cúi đầu nói với người bên cạnh, sau đó cầm ô đi về phía cô.
Diệp Sơ Thần mở cửa, đứng ở bên mép cửa, trong mắt mang theo ý cười: "Ở đây mà cũng có gặp nhau thì thế giới này đúng là nhỏ bé thật."
Tần Mộ Đông liếc nhìn phần áo phông trắng của cô, bởi vì bị dính nước nên họa tiết của chiếc áo ngực lộ ra rõ ràng.
Nhưng trong chốc lát, ánh mắt anh lại dời đi nơi khác, sau đó anh ngước mắt lên nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Em không lạnh à?”
Diệp Sơ Thần khoanh tay, quay đầu nhìn bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, ngượng ngùng mỉm cười: “Có một chút nhưng vẫn ổn."
Tần Mộ Đông cởi áo khoác đưa qua, Diệp Sơ Thần mắc chứng bệnh sạch sẽ nên đồ người khác đã mặc cô sẽ không mang lên người mình, ma quỷ xui khiến cô lại nhận lấy rồi khoác lên.
"Chú Tần, cảm ơn chú."
Tần Mộ Đông nhìn chằm chằm vào cô, khí chất điềm tĩnh khiến Diệp Sơ Thần khó có thể tưởng tượng, người đàn ông đối diện chỉ hơn cô sáu tuổi, trong đầu cô vẫn đang sắp xếp từ ngữ, chẳng hạn như chú Tần, sao chú lại đến đây, hoặc là ví dụ như chú Tần, áo khoác chú to thật nha, hoặc giả như chú Tần, tôi thấy hơi đói bụng, có thể đãi tôi một chiếc hamburger được không?
"Em đang làm gì ở đây?" Anh nhìn cô chằm chằm đầy dò xét, cô nghiêm túc trả lời: "Lâm Đông Thăng nói cậu ấy muốn đến trường bọn tôi tham quan, xe lửa đến hơi trễ cho nên tôi phải ở đây chờ cậu ấy thêm một lúc."
Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, nhìn chiếc áo khoác cũ kỹ trên vai cô rồi nói: “Thời tiết trở lạnh rồi, em mang áo khoác vào trước đi, chờ hôm nào tôi đi ngang trường các em thì trả lại cho tôi."
Diệp Sơ Thần chợt nghĩ có khi nào anh đã hiểu lầm Lâm Đông Thăng là bạn trai của cô, muốn giải thích nhưng lại cảm thấy có chút dư thừa nên dứt khoát tránh né chủ đề: "Chú đi công tác à?"
"Ừ."
“Vậy tôi mặc áo khoác của chú thì chú có bị lạnh không?" Cô không biết là vì chờ đợi Lâm Đông Thăng quá nhàm chán hay vì cảm động trước cử chỉ ấm áp của Tần Mộ Đông, cô muốn trò chuyện cùng anh cho dù đó là một cuộc trò chuyện gượng gạo.
Anh giơ cổ tay lên xem giờ, hơi xoay người nhìn về phía những người vẫn đang đợi mình, Diệp Sơ Thần nhìn theo tầm mắt của anh thì so với trước đây thì nay có thêm một người phụ nữ, cô ấy là một người phụ nữ cao ráo, dáng thẳng tắp, nhìn có vẻ như đó là đồng đội của anh.
Cô cởi áo khoác đưa lại: “Đừng để đồng đội chú đợi quá lâu, Lâm Đông Thăng sắp sửa đến rồi, tôi có thể quay về trường ngay lập tức."
Tần Mộ Đông đứng tại chỗ, không nhận lấy áo khoác: “Em mặc áo khoác trước đi, đứng đây chờ tôi một chút."
Diệp Sơ Thần không thể nói rõ trong lòng mình đang cảm thấy thế nào, dòng điện lưu trong ŧıểυ thuyết có lẽ mang cảm giác như thế này, nhịp tim của cô có chút tăng tốc, toàn thân đều cảm thấy khó chịu.
Diệp Sơ Thần cố gắng bình tĩnh lại, lơ đãng ứng phó tin nhắn WeChat của Lâm Đông Thăng, ngước mắt lên nhìn theo nhịp bước chân anh đi mạnh mẽ về phía cô.
Thứ được trao đến là một chiếc ô, một chiếc ô cán dài màu đen cản gió.
“Chưa chắc cậu ta biết ở đây đang mưa, em lấy dùng trước đi, sau này trả lại tôi là được."
Diệp Sơ Thần nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh, tim đập mạnh hơn, thần kinh cô căng thẳng, cầm cán ô trong tay, cố gắng bình tĩnh lại và nói đùa: "Một chiếc ô, còn phải trả lại ư?"
Anh sững người vài giây rồi nói: “Ừ, nếu em thấy thích thì không cần trả lại."