Sau lễ Quốc Khánh không bao lâu, trường học tổ chức giảng dạy giáo dục quốc phòng, Diệp Sở Thần ở cửa hội trường đụng phải Tần Mộ Đông.
Ánh mắt Diệp Sơ Thần dán chặt vào anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc quân phục, trong lòng cô cảm thấy kính nể, tim đập nhanh hơn.
Trương Diễm che miệng cười ngượng ngùng: "Wow, đẹp trai quá! Có phải vừa rồi anh ấy cười với tôi không?”
Ngay từ đầu Diệp Sơ Thần đã không thích Trương Diễm, khi nghe những lời "tự luyến" của cô ta, cô trợn mắt và đi vòng qua cửa sau vào khán phòng.
Tần Mộ Đông nở nụ cười hiền hòa trên môi, thỉnh thoảng nói chuyện với bên ban giám hiệu, phía ban giám hiệu đi cùng anh là một giảng viên nữ trẻ tuổi, Diệp Sơ Thần thầm nghĩ quả nhiên đàn ông đều ngốc như nhau.
Trương Diễm mím môi chửi: "Cậu nhìn cái miệng cô giảng viên kia cười muốn lệch luôn ấy, bộ chưa từng gặp đàn ông à?"
Trong lòng Diệp Sơ Thần cũng âm thầm đồng ý với lời nói của Trương Diễm, Tần Mộ Đông cũng không khá hơn là bao, như thể trước đây anh chưa từng nhìn thấy phụ nữ ấy.
Trong buổi tọa đàm, Tần Mộ Đông không hề lên sân khấu giao lưu, Diệp Sơ Thần nhìn quanh khán đài để tìm kiếm, bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô, anh đang ở đó với dáng ngồi ngay ngắn, cả người toát ra khí chất cứng rắn, Trương Diễm đang đứng bên tai cô giảng giải nhặng xị về từng cái cau mày từng nụ cười của Tần Mộ Đông.
Khi Tần Mộ Đông đang nói chuyện với giảng viên nữ kia, Trương Diễm lại càng nói nhiều hơn.
"Bộ quần áo hấp dẫn nhỉ, cô giảng viên đó cứ xáp tới gần y như xưa nay chưa từng gặp đàn ông mà, sắp sửa cạ bộ ngực lên người của người ta luôn kìa, thiệt là tởm."
Diệp Sơ Thần ngoáy ngoáy tai, ngón tay búng búng, ánh mắt liếc nhìn bộ ngực cô ta, nhẹ giọng nói: “Vậy người ta cũng có vốn liếng để mà cạ, cậu cũng đến đó cạ đi."
Trương Diễm bực tức "hứ" một tiếng, sau đó ngậm miệng lại.
Diệp Sơ Thần lấy điện thoại di động ra, không tự chủ được ấn mở tài khoản WeChat của Tần Mộ Đông, nhấn vào nút "cù" Tần Mộ Đông, đây là một chức năng vừa vô dụng vừa không cần thiết.
*
Trong lòng Diệp Sơ Thần hồi hộp chờ đợi đối phương trả lời, tin nhắn đã được ghi sẵn trong khung chat WeChat - xin lỗi, tay tôi run (che mặt cười)
Khi buổi tọa đàm kết thúc, cô chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nhìn về phía Tần Mộ Đông, đường nét gương mặt anh sắc sảo, phối hợp cùng bộ quân phục và dáng người cao thẳng tắp, Diệp Sơ Thần chợt nghĩ đến bốn chữ "phong thái phi phàm".
Trong bữa ăn, Trương Diễm cứ rít ra ríu rít nói chuyện phiếm về Tần Mộ Đông, từ Tần Mộ Đông đến các anh chàng đẹp trai trong trường, Diệp Sơ Thần cảm thấy buồn chán và không đáp trả cuộc trò chuyện, ăn bữa cơm một cách nhàm chán.
Điện thoại trong túi rung lên, cô vô thức lấy ra, hơi thất vọng khi phát hiện ra đó chỉ là một APP quảng cáo.
Buổi tối, Diệp Sơ Thần tắm rửa xong nằm trên giường, đang chuẩn bị đeo bịt mắt đi ngủ, tin nhắn cô ghi sẵn trong ngày còn chưa gửi đi, cô muốn bấm xóa, lại bấm gửi.
Diệp Sơ Thần cảm thấy việc này quá xấu hổ và quá cố ý nên cô vội vàng bấm vào "Thu hồi' nhưng lại bấm thành “Xóa”.
Cô phun ra một tiếng chửi thề - Mẹ nó.
Phương Vân đang ngủ đối diện cô kinh ngạc: “Cậu vừa chửi thề hả?"
Trong lòng Diệp Sơ Thần có điều gì đó ẩn giấu, trằn trọc không ngủ được, kiểm tra WeChat mấy lần, nhưng không có tin nhắn nào Tần Mộ Đông trả lời trên WeChat
Đã gần 11 giờ, trên màn hình điện thoại di động xuất hiện tin nhắn của Tần Mộ Đông - đây là cái gì?
Diệp Sơ Thần loay hoay hồi lâu mới trả lời người bên kia - "cù" chú
- - Ừ, tại sao em vẫn chưa ngủ?
Diệp Sơ Thần đã lâu rồi chưa từng xấu hổ với ai thế này, khi cô mới vào đại học, có một số nam sinh sẽ kết bạn với cô, cơ bản là sẽ trò chuyện về lý do tại sao cô không ngủ, không ăn, không ngủ các kiểu... đối với Diệp Sơ Thần mà nói thì chủ đề này đến đây là kết thúc.
Có lẽ do ban ngày đã nhìn thấy Tần Mộ Đông đẹp trai trong bộ quân phục, cho nên cô muốn nói chuyện với anh.
Cô nói dối - ngày mai là cuối tuần, cô chơi game một lát rồi sẽ chuẩn bị đi ngủ.
- - Em đang chơi game gì?
Diệp Sơ Thần cau mày, đúng là một cuộc trò chuyện ngượng ngùng của thế kỷ, cô vừa trả lời tin nhắn của anh vừa lướt WeiBo, khi trò chuyện đã gần mười hai giờ, Tần Mộ Đông đột nhiên trả lời cô bằng giọng điệu rất nghiêm túc - thời gian không còn sớm nữa, ngủ sớm chút đi.
Diệp Sơ Thần nhấp vào "Khoảnh Khắc" trống rỗng của anh và trả lời anh sau khoảng 10 phút - Vâng, chúc chú ngủ ngon, chú Tần.
Những lời này cô đã bấm sẵn từ mười phút trước, để tránh cho đối phương nghĩ rằng cô thức khuya chỉ để nói chuyện với anh nên đã không trả lời kịp thời.
Nhưng bên kia trả lời ngay lập tức - Ừ, chúc ngủ ngon.
Từng câu từng chữ đều được ngắt câu gọn gàng, Diệp Sơ Thần nhìn mà cười lớn.