Diệp Sơ Thần chịu đựng nụ hôn đột ngột và độc đoán của anh trong trạng thái gần như si mê, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa: “Lâm Đông Thăng đâu?”
Cách lớp vải quân phục, gậy th*t nóng bỏng của anh cọ xát đùi cô, vật nam tính khổng lồ cương to ấy liên tục tấn công, giọng nói anh âm trầm: “Ngủ rồi.”
Dù đã nửa say nhưng Diệp Sơ Thần vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của Tần Mộ Đông, cô ngơ ngác nhìn anh: “Anh không thích cậu ta à?”
Anh cởi qυầи ɭóŧ của cô ra, đầu gối của anh chống lên chân cô, cô vặn người phản đối, anh dạng hai chân cô ra ra, ánh mắt thâm thúy: “Em có thích cậu ta không?”
“Ấy... đừng nói là anh để bụng chứ?”
Tần Mộ Đông từ trên người cô đứng dậy, anh chậm rãi cởi thắt lưng, cởi bộ quân phục rằn ri ra, đứng ở bên giường trừng mắt nhìn cô: “Tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.”
Đầu Diệp Sơ Thần cực kỳ choáng váng, cô đứng dậy tựa vào người anh loạng choạng đi vào phòng tắm, lúc anh đang định đóng cửa lại cô đã đưa tay chặn cửa, giơ hai tay lên, uể oải nói: “Em say rồi, không cởi đồ nổi, anh giúp em đi.”
Tần Mộ Đông cởi quần áo cô ra, cô khỏa thân đứng dưới vòi hoa sen, hai tay cô đột nhiên vòng qua đầu và cổ anh, ôm chặt lấy anh, hơi thở trầm thấp truyền đến tai anh, anh không kiềm được mà cúi đầu hôn cô, sự mập mờ trở nên mãnh liệt hơn khi đầu lưỡi họ chạm vào nhau.
Nụ hôn sâu khiến cả hai gần như không thể đứng vững, anh đẩy lưỡi vào cổ họng cô, cô bật ra tiếng “ưm” rồi sau đó ôm anh chặt hơn.
Những ngón tay thô ráp của anh từ từ di chuyển xuống, vuốt ve cặp đùi mịn màng của cô, cô run rẩy ôm lấy anh, mặt đỏ bừng, thở hổn hển cầu xin anh: “Anh đừng sờ em nữa ~ Cho em đi mà.”
“Cho em cái gì đây?” Nhìn vào đôi mắt gấp gáp của cô, anh mỉm cười cố ý hỏi.
Tần Mộ Đông cúi đầu dịu dàng hôn cô, vuốt ve tấm lưng mịn màng trơn bóng của cô, cởi qυầи ɭóŧ ra, nắm lấy bàn tay nhỏ chụp lên nơi vật nam tính của mình đang cương cứng, nói: “Cho em này.”
Diệp Sơ Thần ngồi xổm xuống, há một cái là ngậm trọn vẹn vật cương cứng trong miệng, nhanh đến mức Tần Mộ Đông chưa kịp kéo cô lại, cô ngước mắt nhìn anh trìu mến, hai tay ôm chặt gậy th*t, đầu lưỡi quấn lấy rồi đảo xung quanh quy đầu.
Trong lòng Tần Mộ Đông có một loại cảm giác kỳ lạ, anh đưa tay vén mái tóc rối bù của cô ra sau tai, khàn giọng nói: “Mau đứng dậy, mặt đất lạnh.”
Khi anh nói điều này, tay anh lại giữ đầu cô xuống và chậm rãi đưa đẩy ra ra vào vào.
Tần Mộ Đông ấn đầu cô đầy mạnh bạo, khiến Diệp Sở Thần cảm thấy vô cùng da^ʍ đãиɠ, cô mυ"ŧ mạnh hơn, nói chuyện không rõ ràng: “Chồng ơi ~ sướиɠ không? To ghê á ~ Em ăn không hết...”
Anh từ từ hạ eo xuống, hoa huy*t bóng loáng lộ ra, từng chút một nuốt chửng gậy th*t.
“Ưm ~ Tần Mộ Đông ~” Giọng nói trầm thấp của cô mềm mại ngọt ngào, nhưng anh cảm thấy còn chưa đủ, gậy th*t dài và cương cứng của anh đã dính chặt vào vách thịt của cô, anh ôm lấy bộ ngực lớn của cô, nhẹ nhàng nhào nặn: “Em vừa gọi anh là gì?”
Diệp Sơ Thần dạng chân, dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, dùng giọng như mèo con nói: “Chồng ơi, anh làm mạnh hơn được không?”
Tình yêu và tình cảm tràn ngập trong lồng ngực anh, anh kích động cắm vào người cô vài lần với lực mạnh hơn, tiếng hét của cô ngày càng to hơn, anh dừng lại và đẩy thật sâu, tiếng rêи ɾỉ của cô dần dần dịu đi.
Anh cúi đầu chạm vào môi cô, hôn cô say đắm: “Em nhỏ giọng một chút, anh Đông Thăng của em vẫn đang ở bên cạnh.”
Nghe những lời ghen tị của anh, cô liếʍ cằm anh một cách khiêu gợi, nói với giọng quyến rũ: “Anh Đông Thăng của em ~ Vậy anh là gì với em ~ Chú Tần của em à?”
Tần Mộ Đông nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vặn vẹo, lực tác động chậm lại, cái miệng nhỏ ấy liên tục lầm bầm: “Ừm ~ anh Đông Thăng của em~ Tần Mộ Đông ~ lúc anh ghen thật mạnh bạo.”
Tần Mộ Đông cảm thấy khó xử, anh đã không còn là một thiếu niên, anh nên nhìn nhận sự việc một cách toàn diện, lẽ ra cô phải có cuộc sống của riêng mình và bạn bè của riêng mình, nhưng tình bạn trong sáng giữa nam và nữ lại thuần túy là lời nói dối, đó là một lời nói dối đối với những cô thiếu nữ, đàn ông hiểu đàn ông nhất, thích có nghĩa là chiếm hữu, thích có nghĩa là đoạt lấy.
Anh dùng cả hai tay ôm lấy eo cô, nửa người bên dưới thúc vào người cô như đóng cọc, Diệp Sơ Thần bất ngờ ôm lấy anh, rêи ɾỉ trong sung sướиɠ: “Ư ~ a... a... mạnh quá... eo em đau...”
Tần Mộ Đông không hề có ý định tha cho cô, ôm mặt cô hôn thật sâu: “Em gọi anh là gì?”
“Tần Mộ Đông?” Cô trả lời, anh đẩy mạnh, hình như đụng phải thứ gì đó, cô cảm thấy tê dại, cảm giác đau nhức sau cơn đau nhẹ khiến cô ngấn nước mắt nhìn anh: “Anh Mộ Đông?”
Anh không nói nữa.
Cô cắn môi rêи ɾỉ, mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Không làm, không làm nữa, anh ỷ mình có cây gậy th*t này mà làm xằng làm bậy, đau muốn chết hà ~”
Tần Mộ Đông đè cô xuống, cười lớn, rút gậy th*t ra rồi lại nhét vào, lực nhẹ hơn rất nhiều, sau khi cô thả lỏng một lúc, anh lại thúc mạnh vào, trong phòng tắm nhỏ vẫn tiếp tục vang lên tiếng bạch bạch, anh hôn hít liếʍ láp cổ cô, lúc cô hứng tình đều thích ngửa cổ, lần nào anh cũng hôn cô một lúc, cơ thể cô lại co rút cực mạnh.
Anh đẩy mạnh, ánh mắt trìu mến: “Gọi anh là chồng.”
“Hmm~” Diệp Sơ Thần rêи ɾỉ: “Không gọi ~ a... chúng mình còn chưa cưới mà ~”
Anh không đẩy vào người cô nữa mà đang mài ép bộ phận sinh dục của cô, cô bị tra tấn đến mức ôm lấy cánh tay anh, khó chịu hét lên: “Chồng ~ Chồng ~ anh đừng cạ em nữa ~ khó chịu quá ~ thúc vào em đi...”