Lúc Tần Mộ Đông đến Charming Color, Diệp Sơ Thần đang đứng bên cạnh Lâm Đông Thăng, loạng choạng đi vòng quanh, bạn cùng phòng đứng bên cạnh đang trêu chọc hai người họ, Lâm Đông Thăng giơ tay nắm lấy cánh tay của Diệp Sơ Thần, kéo cô đến bậc thang bên cạnh.
Trên người Tần Mộ Đông đang mặc đồ rằn ri xuất hiện trong đêm, bạn cùng phòng đều nhìn về phía anh, Lâm Đông Thăng đẩy Diệp Sơ Thần tới, lạnh lùng nói: “Cô ấy say rồi.”
Khuôn mặt của Tần Mộ Đông hiện lên trong ý thức nông cạn của Diệp Sơ Thần, cô vẫn nắm lấy quần áo của Lâm Đông Thăng: “Mình không say.”
“Ừ, cậu không say.” Giọng nói của Lâm Đông Thăng rất ôn hòa, Tần Mộ Đông kéo cô vào lòng, bế cô lên, quay đầu nhìn Lâm Đông Thăng và bạn cùng phòng của cô, khách sáo nói: “Tôi đưa cô ấy về trước cho tỉnh rượu đã.”
Diệp Sơ Thần cảm thấy mình say, nhưng đồng thời cũng tỉnh táo, cô tựa vào cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Lâm Đông Thăng đến gặp em, cậu ấy không có chỗ ở, em phải sắp xếp một chỗ cho cậu ấy ở nữa nè.”
*
Diệp Sơ Thần ngồi phía sau Lâm Đông Thăng, ậm ừ khó chịu, Lâm Đông Thăng nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, ngước nhìn đôi mắt trong gương chiếu hậu, sắc thái toát ra từ trong đôi mắt điềm tĩnh của người đàn ông khiến cậu ta hiểu rằng anh thật sự chú ý đến sự hiện diện của mình.
Nhưng Diệp Sơ Thần lại tựa vào vai cậu ta, không ngừng nói: “Anh Lâm Đông Thăng~”
“Ừ, có chuyện gì vậy?”
“Có điều này tôi chưa nói với cậu.”
Cậu ta ngước mắt lên trước mặt, ngón tay trên vô lăng của người đàn ông nắm chặt, cảm xúc bị đè nén của anh dường như sắp nổ tung trong giây tiếp theo, Lâm Đông Thăng mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Mình rất thích anh ấy~”
“Ai?”
“Là anh ấy.” Diệp Sơ Thần thần bí cười hi hi ngốc nghếch.
Lâm Đông Thăng cười khổ: “Vậy cậu còn uống nhiều như vậy làm gì?”
Diệp Sơ Thần bĩu môi, vẻ mặt buồn bã nói: “Anh ấy không để ý đến mình ~ mình không vui.”
Tần Mộ Đông quay tay lái, dừng lại ở lối vào khu dân cư, Diệp Sơ Thần nhìn thấy cửa hàng tiện lợi trước cửa, chỉ vào Lâm Đông Thăng nói: “Cậu có nhìn thấy cửa hàng tiện lợi đó không? Đêm Giáng Sinh năm ngoái anh ấy đã mua cho mình một quả táo bình an, mình cứ giữ trong ký túc xá và không nỡ ăn, haiz, tiếc ghê á.”
Lâm Đông Thăng nhìn Tần Mộ Đông mỉm cười nói: “Anh cũng nghe nói rồi đó, cậu ấy thật sự có tình cảm với anh.”
Diệp Sơ Thần thở dài: “Năm nay sức khỏe mình không tốt, có thể là bởi vì mình đã làm hỏng trái quả táo bình an, nhất định là ông trời đang trừng phạt mình.”
*
Diệp Sơ Thần được Tần Mộ Đông ôm trong ngực, cô biết là anh, nhưng cũng cảm thấy không phải là anh, loại cảm giác thất thường không chân thực này khiến cô ôm chặt lấy cổ anh, lẩm bẩm nói: “Tần Mộ Đông, sao anh không nói chuyện, bộ anh đang giận à, em không phải cố ý uống nhiều như vậy, chẳng qua em thấy rất rất nhớ anh, nhớ anh tới nỗi mà tim em đau nhói.”
Cửa căn hộ mở ra, anh đưa cô vào phòng ngủ, anh đứng ở cửa phòng ngủ chỉ vào phòng ngủ thứ hai nói với Lâm Đông Thăng: “Cậu có thể ở lại một đêm, công việc tôi khá bận rộn, hôm khác có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm.”
“Tôi sẽ không phá hủy mối quan hệ của anh, nhưng nếu anh đối xử tệ với cậu ấy, dù tôi không thể đánh lại anh, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho anh khi bắt nạt cậu ấy.”
Tần Mộ Đông ngẩn người: “Cậu thích cô ấy đúng không?”
Lâm Đông Thăng im lặng, ngầm thừa nhận.
Tần Mộ Đông lại hỏi: “Sao cậu không theo đuổi cô ấy?”
Câu hỏi của anh giống như sự quan tâm giữa những người bạn, khiến Lâm Đông Thăng không thể hiểu được anh muốn hỏi gì.
Lâm Đông Thăng thành thật trả lời: “Tôi không theo đuổi được.”
Tần Mộ Đông liếc nhìn Lâm Đông Thăng rồi nói: “Cảm ơn cậu hôm nay đã đón sinh nhật với cô ấy, ngủ sớm chút đi.”
Lâm Đông Thăng nhìn Tần Mộ Đông đi vào phòng, trong lòng chua xót không thể diễn tả được cảm giác như thế nào, cô gái mà cậu ta theo đuổi và bảo vệ đã thuộc về người khác.
*
Diệp Sơ Thần lặng yên nằm ở trên giường, Tần Mộ Đông ngồi ở bên cạnh vuốt ve gò má trắng nõn của cô, hôm nay tâm tình cô chắc chắn rất tốt nên đã trang điểm.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô ngây thơ đáng yêu khi đang nói chuyện trên xe, anh vỗ vỗ khuôn mặt cô: “Dậy tắm rồi đi ngủ nào.”
Diệp Sơ Thần mở đôi mắt mờ mịt nhìn anh, anh nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay của cô: “Uống nhiều rượu như vậy, em không cảm thấy khó chịu sao?”
Cô nửa say nửa nheo nheo mắt: “Anh còn giận em à?”
Anh nắm lấy tay cô, đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn, trong mắt hiện lên cảm xúc: “Ừ.”
Cô ngồi dậy, loạng choạng cố gắng tỉnh táo và nói: “Em không uống say, em chỉ uống có chút xíu thôi, anh cũng biết rượu không làm người ta say, là người tự say ấy mà.”
“Em đi tắm trước đi, anh hết giận rồi.” Anh nhẹ nhàng nói, thân thể mềm mại của cô dựa vào ngực anh, ngón tay vuốt ve ngực anh, cô hơi ngẩng mặt lên: “Hôn. “
Tần Mộ Đông cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi cô, cô ôm anh nhanh như tia chớp, đẩy anh lên giường, ngồi lên người anh, điên cuồng hôn lên môi, cằm và trái cổ anh, bàn tay nhỏ bé của cô mất cả lúc lâu vẫn không cởi được cúc áo anh, cô gấp gáp đưa tay từ trong vạt áo anh vào trong, vừa chạm vào cơ bụng của anh, cô lập tức cười gian xảo: “Anh đã muốn chưa?”
Vừa rồi không muốn, nhưng bây giờ muốn.
Anh lật người đè cô xuống, quấn lưỡi quanh cô, trên lưỡi nồng nặc mùi rượu, anh cau mày, thò tay vào trong quần áo cô, ôm lấy ngực cô xoa xoa: “Anh muốn.”
Diệp Sở Thần thở hổn hển, nước mắt nơi khóe mắt trào ra: “Em rất nhớ anh, em cứ tưởng hôm nay anh không về.”
Bia họ uống buổi tối nhanh chóng tiêu tan chất cồn, nhất là khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, dường như cô đã tỉnh táo khỏi cơn say rượu.
Cô biết mình chưa tỉnh táo và thậm chí còn bắt đầu nói những điều vô nghĩa.
“Tần Mộ Đông, anh có biết không? Mẹ em cũng có một đứa con, sau này sẽ không có người nào thật sự cần em.”
“Tần Mộ Đông, tại sao bọn họ đột nhiên không cần tới em nữa?”
“Tần Mộ Đông, em tệ tới mức không ai cần tới sao?”
“Tần Mộ Đông, em rất nhớ anh.”
Tần Mộ Đông nhào nặn bầu ngực Diệp Sơ Thần, chặn hết lời nói của cô, lúc cô thở dốc mê sảng, anh mới nói: “Em còn có anh.”