Thẩm Minh Duyệt không biết tên của hắn, chỉ nhớ rõ ngày hôm qua người nọ gọi hắn là Lục tiên sinh.
“Cho hỏi cô có hẹn trước sao?”
Thẩm Minh Duyệt: “Không có, nhưng mà em tìm anh ấy có chuyện quan trọng.”
Trần Đồng Chu lúc này đang chuẩn bị đi vào báo cáo công tác, nghe thấy thư kí Hoàng Nghiên nói với điện thoại.
“Thật xin lỗi, không có hẹn trước thì tôi không thể chuyển cuộc gọi cho giám đốc nghe.”
Trần Đồng Chu nhỏ giọng hỏi, “Ai vậy?”
Hoàng Nghiên che lại microphone nói, “Là một cô bé.”
Trần Đồng Chu chỉ chỉ văn phòng giám đốc: “Chuyển cuộc gọi vào cho giám đốc.”
Tối hôm qua giám đốc cầm tư liệu của cô bé nhìn thật lâu, Trần Đồng Chu đã đi theo giám đốc nhiều năm như vậy, nhìn ra được giám đốc đối với cô bé này để tâm.
Trần Đồng Chu nói với Hoàng Nghiên nói, “Về sau, nếu cô bé có gọi tới, trực tiếp chuyển cuộc gọi cho giám đốc nghe.”
Điện thoại nội tuyến ở trong văn phòng của Lục Hoài Dữ vang lên, hắn ngẩng đầu lên từ một chồng giấy tờ còn chờ hắn xét duyệt.
Tay nhấc microphone lên, “Alo.”
Bên kia ngừng vài giây rồi mới vội vàng nói chuyện, ” Xin chào anh, em là Thẩm Minh Duyệt, là người đêm đó trên……”
Đêm đó trên cái gì, mặt Thẩm Minh Duyệt đỏ lên, nói không nên lời cũng không biết nên nói thế nào.
Âm thanh trầm thấp thuần hậu của người đàn ông thông qua điện thoại truyền vào trong tai nàng, làm cho lỗ tai Thẩm Minh Duyệt phát ngứa, nàng khẽ xoa xoa lỗ tai.
Thẩm Minh Duyệt trịnh trọng cúi mình nói lời cảm ơn, cho dù biết hắn nhìn không thấy, “Cảm ơn anh đã trợ giúp! Anh quả là người đại lượng! Cảm ơn anh rất nhiều!”
Mẹ có hi vọng làm trị liệu, hơn nữa nàng không cần vì viện phí khổng lồ mà phiền não, nàng thiệt tình cảm kích người đàn ông này, mỗi chuyện đều giúp nàng an bài trước.
“Không cần cảm ơn đâu, cô bé.”
Lục Hoài Dữ đã bao giờ là người biết từ thiện, hắn trợ giúp chỉ là đền đáp.
Đứa nhỏ này vừa đáng thương lại vừa nghe lời, thân người nho nhỏ mềm mại, hai bầu vú cũng mềm như bông, tuy rằng thân thể quá nhỏ không đủ đã, nhưng khi hưởng dụng thì mùi vị rất không tồi, trước cứ nuôi nàng như vậy đi, nuôi lớn một chút rồi lại hưởng dụng.
Thẩm Minh Duyệt không biết ý tưởng của người nọ, chỉ bướng bỉnh nói lời cảm ơn, “Cảm ơn, cảm ơn anh!”
Nàng không có gì báo đáp, chỉ có vài câu cảm ơn quá mức rẻ tiền.
Lục Hoài Dữ không tiếp tục đề tài này, hỏi: “Tính toán bao giờ mới quay lại trường học?”
“Chờ mẹ tốt lên một chút em liền đi.”
“Được, chăm chỉ học tập, đừng lo lắng chuyện khác.”
Thật lâu sau cuộc trò chuyện này, nàng chưa từng liên lạc với hắn. Nàng một lần nữa trở về trường học, may là trường học rất gần bệnh viện, tuy rằng hiện tại có hộ tá chiếu cố mẹ Thẩm, nhưng Thẩm Minh Duyệt vẫn rất bận.
Cùng các bạn học mới tuy nói không phải rất thân thiết, nhưng ở chung cũng hòa hợp, cùng với Đồng Đồng ngồi cùng bàn trở thành bạn tốt.
Thẩm Minh Duyệt bỏ học nửa năm nên rất nhiều kiến thức theo không kịp, học phải cố hết sức, mới miễn miễn cưỡng cưỡng qua được kì thi cuối kì, khi có kết quả kì thi, các môn về khoa học tự nhiên thảm không nỡ nhìn.
Sau kì thi cuối cùng chính là buổi họp phụ huynh, Thẩm Minh Duyệt nghĩ nghĩ, lại bấm số điện thoại trên danh thiếp. Lần này Hoàng Nghiên nhìn thấy số di động lần đó, trực tiếp chuyển vào văn phòng giám đốc.
Lục Hoài Dữ cầm lấy microphone, bên tai vang lên âm thanh mềm mại của cô bé.
“Xin chào Lục tiên sinh, em là Thẩm Minh Duyệt.”
Lục Hoài Dữ cong cong khóe môi, “Cô bé, em tìm tôi có việc gì không?”
“Có chuyện này, xin hỏi thứ bảy anh có rảnh không? Em…. Trường học em tổ chức họp phụ huynh “
Mẹ Thẩm tất nhiên không đi được, cho nên Thẩm Minh Duyệt liền nghĩ tới hắn.
Lục Hoài Dữ nhướng mày, “Em muốn tôi giúp em?”
Lục Hoài Dữ đã từng tham gia rất nhiều hội nghị lớn nhỏ, duy chỉ chưa bao giờ tham gia cái gọi là họp phụ huynh.
Thẩm Minh Duyệt cắn cắn môi, “Vâng.”
“Vậy được.”
***
Vốn dĩ hôm nay thứ bảy tài xế Tiểu Dương được nghỉ ngơi, nhưng hôm nay giám đốc Lục phải đi xe đến trường học khiến Tiểu Dương nghi ngờ, hình như hôm nay giám đốc không có lịch đến trường học mà.
Chờ tới trước cửa trường học, chỉ chốc lát, có cô gái cấp ba từ đằng xa nhìn thấy liền đi lại, gõ tay lên cửa sổ xe phía sau.
Lục Hoài Dữ cầm văn kiện ở trong, nghe thấy tiếng vang liền ngẩng đầu, thấy được ngoài cửa sổ xe có một gương mặt nho nhỏ, đáng yêu của cô bé.
Lục Hoài Dữ buông văn kiện, đẩy cửa xe, đi ra ngoài vừa mới đứng đó, cô bé liền cho hắn một cái đại lễ. Thẩm Minh Duyệt nói, “Cảm ơn anh đã có thể tới.”
Lục Hoài Dữ nghe thấy âm thanh cung kính của nàng liền cười một tiếng hỏi: “Đi thôi, là phòng học nào?”
Thẩm Minh Duyệt ở một bên nhìn hắn, hắn có vóc dáng cao, nàng âm thầm so với mình, khó khăn lắm mới cao đến bả vai hắn, nàng còn trộm nhón chân mới cao được tới đó.
Người đàn ông vừa tiến vào phòng học liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, một tràng khí lạnh thấu xương xộc đến mang theo khí giả của bá vương, chủ nhiệm lớp của Thẩm Minh Duyệt còn tưởng rằng lãnh đạo cấp trên tới thị sát.
Chờ người đàn ông chủ động vươn tay chào hỏi với chủ nhiệm, nàng mới biết được đây là phụ huynh của Thẩm Minh Duyệt.
Trách không được Thẩm Minh Duyệt lớn lên xinh đẹp như vậy, thì ra là gen của ba, nhưng mà hai ba con lại lớn lên không quá giống nhau, hơn nữa ba ba tuổi còn trẻ như vậy .
Chỉ có phụ huynh được ngồi ở trong phòng học, tất cả học sinh đều chờ ở bên ngoài, Lục Hoài Dữ đi đến vị trí của Thẩm Minh Duyệt ngồi xuống, mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh có người nhận ra hắn.
Người kia thấy hắn cũng rất tự nhiên.
Đồng Chung Lâm duỗi tay, “Giám đốc Lục.”
Lục Hoài Dữ bắt tay “Đồng tổng.”
Đồng Chung Lâm cười nói: “Hôm nay anh đi họp phụ huynh cho con của anh à?”
Đồng Chung Lâm cảm thấy kỳ quái, không nghe ai nói vị giám đốc Lục này đã kết hôn, chẳng lẽ là con riêng? Tính tính tuổi tác của hắn, là mười tám tuổi đã sinh?
Không thể, giấu diếm lâu như vậy mà một chút tiếng cũng chưa lọt ra.
Lục Hoài Dữ cũng cười, vì một câu “con của hắn”.
“Không phải, tới họp giúp đứa cháu.”
Đồng Chung Lâm thế mới biết chính mình hiểu lầm.
“Ha ha, tôi tới họp cho con gái Đồng Đồng nhà tôi, vốn là mẹ nó tới, nhưng nó
không chịu, mẹ nó không hơn nó mấy tuổi, nó không nghĩ bị người khác nhìn thấy rồi hỏi tới hỏi lui.”
Vợ đầu của Đồng Chung Lâm đã qua đời được mười năm, năm trước mới cưới người mới, Lục Hoài Dữ cũng đi tham gia hôn lễ, biết phu nhân của ông ta so với ông ta cũng còn nhỏ hơn cả 10 tuổi.
Hai người hàn huyên đến khi buổi họp bắt đầu, đến lúc phát phiếu điểm của học sinh xuống, khi trong tay Lục Hoài Dữ có phiếu điểm, nhìn một lượt hắn khẽ nhíu mày ,đứa nhỏ này học các môn khoa học tự nhiên kém đến nghiêm trọng.
Thẩm Minh Duyệt và Đồng Đồng kéo tay nhau đứng ở hành lang, nhìn thấy người đàn ông kia cau mày, trong lòng quấn chặt, nàng cũng là nhất thời xúc động, mới gọi điện thoại mời hắn tới giúp nàng họp phụ huynh, không nghĩ tới hắn đáp ứng, sớm biết thế này nàng sẽ nỗ lực trong kì thi hơn một chút, ít nhất điểm cũng không thảm đến không nỡ nhìn như vậy.
Đồng Đồng nhìn người giúp Thẩm Minh Duyệt họp phụ huynh là một người đàn ông, thế nào cũng cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu.
Đồng Đồng hỏi Thẩm Minh Duyệt, “Duyệt Duyệt, người này có quan hệ gì với cậu?”
Cô ấy biết ba Thẩm đã qua đời.
Thẩm Minh Duyệt nghe vậy liền cứng người lại, dựa theo lời giải thích lần trước của Trần Đồng Chu nói.
“Là bạn của ba mình.”
Chờ chủ nhiệm lớp nói xong, có rất nhiều phụ huynh vây quanh bên cạnh thầy giáo, tỉ mỉ hỏi thái độ học và thành tích con nhà mình.
Mặc dù Lục Hoài Dữ còn trẻ tuổi nhưng hắn cũng không thấy phiền, hắn còn đi lên hỏi vài câu với chủ nhiệm lớp của cô bé về tình hình học tập, thật như chính mình là phụ huynh của cô bé.
Đồng Chung Lâm thấy cũng tự nhiên đi lên hỏi một chút, hắn đối với con gái nhà mình yêu cầu không nhiều lắm, thành tích không cần quá kém là được, quá kém cũng không quan trọng, để mẹ nó giúp nó học bổ túc, Lê Thấm đã tốt nghiệp đại học thành phố mà.
Hai người ra khỏi phòng học liền thấy Đồng Đồng đi lên trước ôm lấy cánh tay Đồng Chu Lâm gọi một tiếng: “Ba”.
Đồng Chung Lâm và Đồng Đồng đi trước, “Giám đốc Lục, chúng tôi đi trước, lần sau mời anh ăn cơm.”
Lục Hoài Dữ gật đầu, “Được, hẹn lần sau, Đồng tổng đi thong thả.”
Đồng Đồng vẫy tay nói, “Hẹn gặp lại Duyệt Duyệt, hẹn gặp lại chú.”
Thẩm Minh Duyệt nhìn một đám các bạn học sinh cùng bố mẹ đi phía trước , ngực tưng tức, hốc mắt chua xót.
Bao giờ nàng cũng sẽ có loại hạnh phúc đơn giản này?
Lục Hoài Dữ cúi đầu thoáng nhìn thấy hốc mắt cô bé phiếm hồng, trong lòng mềm mại, xoa nhẹ mái đầu đang rũ xuống của cô bé.
Dịu dàng nói : “Đi thôi, chú mời em đi ăn.”
Âm thanh kia tự xưng chú chọc Thẩm Minh Duyệt nín khóc mỉm cười.
Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tươi rói, hơi nghiêng đầu nghịch ngợm nói, “Cảm ơn chú.”