MINH NGUYỆT LẠC NGÃ HOÀI (QUẬT NGÃ ÁNH TRĂNG)

Chương 4 - Tuổi còn nhỏ mà đã học cái thói nói dối gạt người

Trước Sau

break
Thẩm Minh Duyệt chờ người nọ đi rồi mới dám mở mắt ra, toàn thân đều khó chịu, khi ma xát giữa hai chân chỉ cảm giác được mỗi đau đớn, nhưng tối hôm qua lại ngủ rất thoải mái, một đêm không mộng.

Cầm lấy di động nhìn thời gian trên màn hình, hiện tại mới 8 giờ, thời gian này về bệnh viện mẹ sẽ không phát hiện.

Nàng đi ra khỏi cửa khách sạn, buổi sáng gió có hơi lạnh, ánh nắng tươi tắn sáng lạn, nhè nhẹ đổ trên người nàng, thật khiến người ta thấy thoải mái ấm áp, cảm giác như chính mình đã sống lại.

Thẩm Minh Duyệt quay đầu lại liếc mắt một cái, cũng không biết ô cửa sổ nào là của căn phòng tối hôm qua, sau khi nàng rời đi có phải đã để lại những chuyện tối qua ở phía sau mặt cửa kia rồi không.

Từ đây đến trạm xe buýt có vẻ xa, phải đi một đoạn đường mới có thể đến, tối hôm qua nàng đợi mẹ Thẩm ngủ rồi sau đó mới âm thầm đón xe buýt lại đây.

Quả nhiên khi nàng trở lại bệnh viện không bị mẹ Thẩm phát hiện, bởi vì mới dùng thuốc nên tác dụng phụ có hơi lớn, mẹ nàng thường xuyên hôn mê.

Thẩm Minh Duyệt thay váy trên người, giữa trưa đi xuống nhà ăn dưới lầu của bệnh viện xới cơm mang lên, cơm nước xong sẽ bồi mẹ nàng hàn huyên. Trò chuyện được một lúc, đôi mắt mẹ Thẩm dần dần khép lại, đầu cũng dần trở nên nặng trĩu rồi chìm vào giấc ngủ, Thẩm Minh Duyệt hạ thấp giường bệnh rồi đỡ mẹ nằm xuống.

Di động trong túi rung mạnh, nàng lấy ra xem, nhận được một tin nhắn, tài khoản ngân hàng của nàng vừa mới được chuyển vào hai mươi vạn.

Bên kia nói nếu làm người kia vừa lòng thì sẽ cấp thêm mười vạn. Thẩm Minh Duyệt nhớ tới mấy khung cảnh đầy kiều diễm tối hôm qua, còn có hắn gọi nàng là cô bé, động tác dịu dàng cùng với nụ cười nhẹ, gương mặt tức khắc ửng đỏ.

Vậy, tỏ vẻ hắn vừa lòng sao?

Thẩm Minh Duyệt đi ra ngoài thanh toán giấy tờ, kết quả lại thấy tiền được chuyển thêm vào thành ba mươi vạn.

Ngơ ngác nhìn lại tin nhắn trên màn hình một lần nữa, lại nhiều thêm mấy chữ số nữa rồi.

Đây là chuyện gì?

Buổi chiều liền có một người tới lí giải thắc mắc của nàng.

Phòng bệnh có ba giường bệnh, mẹ Thẩm ngủ trên cái giường tận cùng bên trong, bên cạnh chính là ban công, mặt khác hai giường còn lại chỉ có một ông lão, còn dư một giường không có người ngủ, nhưng chiếc giường không đó lại bị người đến chăm ông lão chiếm mất, buổi tối Thẩm Minh Duyệt phải ngủ trên giường gấp.

Hôm nay ông lão đi làm phẫu thuật, một người tây trang thẳng thớm giày da sáng bóng đi vào, Thẩm Minh Duyệt giương mắt nhìn nhìn.

“Anh đến tìm ông cụ à? Ông ấy hiện tại đang làm phẫu thuật.”

“Thẩm tiểu thư, tôi tới tìm cô.”

Thẩm Minh Duyệt khó hiểu, “Tìm tôi? Nhưng tôi không biết anh.”

Trần Đồng Chu làm việc hiệu suất không thể chê, nửa ngày đã điều tra xong toàn bộ tư liệu về Thẩm Minh Duyệt.

“Tôi là thư kí của Lục tiên sinh, tôi tên là Trần Đồng Chu.”



“A, anh….. là, Lục tiên sinh là ai?” Thẩm Minh Duyệt thắc mắc, nàng không quen biết người tên Lục tiên sinh kia.

Sắc mặt Trần Đồng Chu hơi khó hiểu, nhưng nói thế nào khi giám đốc không nói tên cho nàng, thì hắn phải thế nào mới có thể thuyết minh Lục tiên sinh là ai.

Một lúc sau Trần Đổng Chu mới mở miệng đầy súc tích: “Tối hôm qua.”

Thẩm Minh Duyệt nghe thấy lập tức biết Lục tiên sinh là ai, khuôn mặt nhỏ đỏ lên vội vàng gật đầu, “Tôi đã biết, chúng ta đi ra ngoài nói đi.”

Nếu bị mẹ Thẩm nghe được tại đây liền toi mất. Ở hành lang nghe xong lời nói của Trần Đồng Chu, Thẩm Minh Duyệt kinh ngạc, “Cái gì?”

Thì ra ba mươi vạn kia là người đàn ông tối hôm qua cấp.

Trần Đồng Chu nhìn cô bé đứng trước mặt mình, gầy gầy nho nhỏ, ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu vào làn da nàng làm nó trở nên trong suốt, trắng mềm; dung mạo rất mỹ miều, đôi mắt thanh thuần.

Mặc dù đi theo giám đốc nhiều năm như vậy, trông qua rất rất nhiều người phụ nữ bên người giám đốc, Trần Đồng Chu buộc phải thừa nhận diện mạo cô gái trước mắt thật không thua kém mấy vị đại minh tinh trước kia, trách không được có thể lọt vào tầm mắt của giám đốc.

Nhóm người thành phố A này cũng thật có bản lĩnh, có thể tìm được một cô bé như này dâng lên cho giám đốc.

“Còn nữa, tôi đã đổi phòng bệnh của mẹ cô thành phòng vip, chờ mẹ cô sau khi tỉnh lại sẽ có người tới giúp hai mẹ con cô đổi phòng.”

Thẩm Minh Duyệt liên tục xua tay, “Không được, không thể làm phiền anh, còn nữa, số tiền đó cũng xin anh lấy về đi, tôi không thể nhận.”

Trần Đồng Chu nói, “Việc này cùng tôi không quan hệ, tôi chỉ dựa theo phân phó làm việc, chưa nói đến tiền trợ giúp cho cô cũng là Lục tổng cấp cho.”

Thẩm Minh Duyệt lắc đầu, vội vàng nói, “Vậy cũng không được, tôi không thể nhận!”

Trần Đồng Chu không để ý tới sự từ chối của cô bé, từ trong tập công văn lấy ra tờ giấy đưa cho Thẩm Minh Duyệt.

“Còn có, tôi đã giúp cô làm giấy nhập học trở lại, đây là tư liệu về trường học, cô xem một chút đi.”

“Không được! Tôi đi đọc rồi ai chăm sóc mẹ tôi ?”

“Đã mời hộ tá.”

“Hả?” Thẩm Minh Duyệt ngập ngừng, ngốc ngốc không biết nói gì nữa.

Chuyện này là thế nào? Từng việc một của nàng đều được người đàn ông kia sắp xếp sẵn.

Chờ mẹ Thẩm tỉnh dậy, Trần Đồng Chu nghiêm trang nói ông chủ hắn và cha Thẩm trước đây có quen biết, hiện tại biết được Thẩm tiên sinh đã tạ thế nên Lục tổng muốn trợ giúp hai người họ.

Người đàn ông trước mắt dáng người đĩnh đạc, giọng điệu không nhanh không chậm, mang theo một loại khí thế có thể làm người nghe bị thuyết phục bởi sức cuốn hút, mẹ Thẩm nghe xong cũng không hoài nghi, rốt cuộc mẹ con các nàng sẽ không bị viện phí đè nặng trên vai nữa.



Thẩm Minh Duyệt đứng ở một bên trông vẻ mặt đứng đắn của hắn nói hươu nói vượn, nàng cũng không thể nói với Thẩm mẹ, tối hôm qua nàng đi bán mình, khả năng là do hầu hạ nhân vật lớn đó rất vừa lòng, cho nên mới tới cứu trợ cô gái nhỏ đáng thương là nàng?

Thời điểm tiễn Trần Đồng Chu đi, Thẩm Minh Duyệt hỏi, “Anh… có thể cho tôi phương thức liên hệ của Lục tổng không?”

Tuy phương thức liên hệ cá nhân của giám đốc không thể tùy tiện lộ ra, nhưng thấy cô bé khá ngoan ngoãn lại vừa mắt hắn, bằng không cũng sẽ không kêu hắn tra tư liệu về nàng.

Trần Đồng Chu do dự một hồi, sau đó đưa một tấm danh thiếp cho nàng, “Đây là số điện thoại văn phòng, cô có thể gọi vào số trên danh thiếp, sẽ có người giúp cô chuyển tiếp cuộc gọi.”

Thẩm Minh Duyệt tiếp nhận tấm danh thiếp nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Lý tổng hôm nay phát hiện tổng giám đốc Lục không còn này lạnh mặt ra nữa, thậm chí còn cười cười với hắn, xem ra những người phía dưới đã tuyển người đúng theo ý hắn.

Giám đốc Lục cuối cùng cũng chịu nhả ra chút lợi tức trong dự án xây dựng mới đợt này, tuy rằng không đạt được mong muốn trong suy nghĩ của bọn họ, nhưng mà 30% cũng đã ngoài dự kiến của họ.

Kỳ thật 30% này Lục Hoài Dữ vốn đã tính toán để cho bọn họ, tuy rằng biết công ty bọn họ không ngừng tranh thủ trong dự án xây dựng mới này, nhưng hắn tương đối coi trọng dự án này, bỏ ra một chút lợi thì mọi người đều vui vẻ hợp tác.

Buổi tối đối phương làm một bữa tiệc chào mừng, thực tế là muốn mượn sức Lục Hoài Dữ hỗ trợ lẫn nhau tiến thẳng đến thắng lợi về sau, Lý tổng đã sớm hỏi thăm, biết rằng vị giám đốc mới nhậm chức này có gia thế to lớn, cho dù không thể dựa sát hắn thì cũng ngàn vạn lần không thể đắc tội hắn.

Ai cũng tới mời rượu Lục Hoài Dữ, nhưng hắn cũng chỉ ý ý tứ tứ uống mấy ly, sau khi kết thúc, tài xế lái xe đưa hắn trở về, vẫn là căn phòng đó của khách sạn. Lục Hoài Dữ hạ thấp cửa sổ xe cho bay bớt mùi rượu, gỡ bớt cúc áo sơmi và cà vạt, “Trang hoàng thế nào rồi?”

Trần Đồng Chu ngồi ngay ngắn ở ghế lái phụ, nghe vậy quay đầu trả lời, “Tốt lắm ạ, ngày mai lập tức có thể vào ở.”

Hắn lần này tới đột xuất, mới mua nhà còn chưa kịp bắt đầu trang hoàng hắn đã muốn vào ở.

“Được rồi.”

Đột nhiên lại nhớ tới cô bé tối hôm qua có một đôi mắt to, trong trẻo sâu thẳm.

“Chuyện của cô bé sắp xếp thỏa đáng chưa?”

“Đã làm thỏa đáng rồi ạ, giám đốc anh xem, đây là tư liệu về cô ấy.” Trần Đồng Chu đưa một tập giấy cho Lục Hoài Dữ.

Lục Hoài Dữ tiếp nhận, không chút để ý lật xem, quả thật là một cô gái đáng thương, năm trước ba Thẩm bởi vì công ty thiếu nợ quá nhiều, chịu không nổi áp lực mà nhảy lầu tự sát, mẹ Thẩm mắc bệnh ung thư hiện tại nằm viện trị liệu, nàng bỏ học ở nhà chăm nom mẹ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tuy nhu nhu nhược nhược, mềm mềm mại mại lại vừa quật cường vừa đáng thương, tuổi còn nhỏ đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy, Lục Hoài Dữ thế nhưng cảm thấy có chút đau lòng.

Lật đến mặt sau, ngón tay hắn dừng một chút, tối hôm qua bé gái nhỏ nói nàng đã đủ vị thành niên, mà thân phận trên tư liệu của nàng lại ghi đến tháng mười hai mới đủ.

Tuổi còn nhỏ mà đã học cái thói nói dối gạt người.

Người đàn ông có hơi tức giận, nhưng giây lát sau lại cười, hắn tức giận cái gì, cô bé cũng không phải là cháu trai Tiểu Viễn nhà hắn.
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc