Hoắc Kỳ Xuyên nắm chặt tay Đới Mẫn Giai, ánh mắt anh đầy chân thành và tha thiết. Anh biết rằng đây là cơ hội để giải thích mọi hiếu lầm và anh không muốn bỏ lỡ.
- Mẫn Giai, anh muốn em hiểu rõ mọi chuyện ở nhà hàng hôm đó. - Hoắc Kỳ Xuyên bắt đầu, giọng nói trầm ấm.
Sự thật rằng Hoắc Kỳ Xuyên đã có bữa cơm thương mại với một trong các đối tác lâu năm của công ty. Ngay khi anh vừa định rời đi và gọi điện cho Đới Mân Giai, ba người xuất hiện chặn đường anh. Đó là ông Hoắc, ông
Nghiên và Nghiên Vũ.
- Đừng đi vội thế. Con ngồi xuống đi, ba có chuyện cần phải nói.
Ông Hoắc không để Hoắc Kỳ Xuyên phản bác, đã ngồi xuống bên phía ngoài cạnh anh. Hai người còn lại cũng ngồi xuống đối diện như đó là lẽ phải. Hoắc Kỳ Xuyên nhíu mày, tâm can khó chịu nhưng vẫn không muốn khiến mọi chuyện trở nên rắc rối.
- Có chuyện gì sao? Con đang bận lắm.
Hoắc Kỳ Xuyên để điện thoại vào túi quần, không để ý đến những dòng tin nhắn Đới Mẫn Giai vừa nhắn đến. Dù không cần hỏi, anh cũng biết rõ lí do vì sao ba anh đi cùng với hai người nhà họ Nghiên.
- Chuyện gì ngoại trừ chuyện con và Nghiên Vũ đính hôn với nhau chứ? Cả hai chuẩn bị tới đâu rồi? Định khi nào cưới nhau rồi đẻ cháu cho ba bồng?
Ông Hoắc mỉm cười khi thấy Nghiên Vũ ngại ngùng, không để ý sắc mặt càng lúc càng tối lại của Hoắc Kỳ Xuyên.
Họ muốn đưa anh vào tròng, nhưng quên mất anh đã không còn là thằng nhóc dễ bị thao túng nữa.
- Có lẽ mọi người vẫn chưa hiểu ý tôi. Hay muốn tôi thông cáo trên các trang mạng rằng nhà họ Hoắc và nhà họ
Nghiên đã không còn quan hệ gì với nhau?
Lời này của Hoắc Kỳ Xuyên thành công làm ba người còn lại cứng họng. Ông Hoắc siết chặt tay, không ngờ anh lại chẳng nể nang gì ông.
- Con nói thế sao mà được? Nghiên Vũ chờ con trong bao lâu rồi? Con định để con bé chờ con mãi thế à?
Hoắc Kỳ Xuyên nhếch miệng:
- Đeo bám bất chấp khác biệt với chờ đợi hi vọng. Và đừng có quên, tôi vẫn có thể giao nộp toàn bộ bằng chứng những gì cô đã làm cho cảnh sát.
Cả nhà Nghiên gia run rẩy. Hoắc Kỳ Xuyên không hề hay biết rằng vào lúc này Nghiên Vũ đã nhắn tin cho Đới Mẫn Giai và các tay săn tin khác, tạo nên một cuộc hiểu lầm vô cùng lớn. Những ngày sau, anh bận bịu dập tan tin đồn, lại phát hiện cô đã biến mất khỏi cuộc sống của anh. Tâm trạng anh nhanh chóng suy sụp cho tới khi nghe được tin tức cô vẫn an toàn.
Đới Mẫn Giai lẳng lặng nghe Hoắc Kỳ Xuyên kể lại, ban đầu là sửng sốt, sau đó không dám đối diện với anh. Cô biết cô đã dễ bị lừa, cũng không trao trọn niềm tin ở anh, vì thế mới xảy ra có sợ mất nhau như ngày hôm nay. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dần dịu lại, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Cô im lặng lắng nghe, cảm nhận từng lời anh nói thấm vào lòng cô.
- Anh không ép buộc em phải trở về bên cạnh anh, cũng sẽ không nói ra chuyện giữa chúng ta với Adam tổng. -
Hoắc Kỳ Xuyên tiếp tục. - Nhưng anh sẽ theo đuổi lại em, và chứng minh cho em thấy rằng tình cảm của anh dành cho em là thật lòng. Anh chỉ mong em đừng xa lánh anh.
Hoắc Kỳ Xuyên nắm chặt tay Đới Mẫn Giai hơn, như muốn truyền tải hết thảy tình cảm và quyết tâm của mình:
- Nếu sau này em thật sự thích Adam tổng và anh ta cũng đối xử tốt với em, anh sẽ chấp nhận buông tay để em
có được hạnh phúc.
Đới Mẫn Giai cảm động, ánh mắt cô ướt át. Cô nhận ra rằng mình đã hiểu lầm Hoắc Kỳ Xuyên, và lòng cô dâng
lên một cảm giác hối hận và biết ơn. Cô định giải thích mối quan hệ anh em ruột giữa cô và Đới Thần Tuấn, nhưng
đột nhiên từ xa, một giọng nói sắc bén vang lên, phá tan không khí yên bình.
- Thì ra các người đang ở đây! - Nghiên Vũ xuất hiện, ánh mắt đầy tức giận và ganh tị. Cô ta bước tới, cắt ngang
cuộc trò chuyện của hai người. Nghiên Vũ không hề che giấu sự thùhn trongánh mắt, nhìn Hoắc KỳXuyên và
Đới Mẫn Giai như thể họ đã phản bội cô ta.
Hoắc Kỳ Xuyên bước lên, chắn trước Đới Mẫn Giai, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Nghiên Vũ. Điều này càng làm cô
ta tức điên lên:
- Anh nghĩ rằng dễ dàng như vậy sao? Anh biết rõ hai bên gia đình đều muốn chúng ta kết hôn. Họ sẽ không
chấp nhận cô ta.
Đột ngột, ở phía sau lại vang lên tiếng gẵn giọng nghiêm nghị:
- Em ấy không cần sự chấp nhận từ ai cả.
Ba người đồng loạt hướng về phía sau, nhìn thấy Đới Thần Tuấn đang từ từ tiến lại gần, gương mặt anh ta sa sầm
xuống.
- Adam tổng!
Nghiên Vũ rụt rè, tay vén tóc ra sau làm duyên nhưng lại bị Đới Thần Tuấn bơ đẹp. Anh hai tiến tới, nắm lấy tay
Đới Mẫn Giai mà kéo ra sau lưng:
- Tôi có khả năng nuôi em ấy cả đời, chẳng cần cô phải lo.
Nói rồi, anh hai một mực đưa cô trở lại buổi tiệc. Lời giải thích bên môi vẫn chưa thể tiết lộ.