Đới Mẫn Giai trông vô cùng bình thản, khác hẳn những ánh mắt ngờ vực bên dưới. Cô đi về phía bức hình cô gái đeo mắt kính:
- Có thể mọi người đang hỏi đây là ai. Xin giới thiệu, đây là tôi.
Tiếng xì xào đang càng lúc càng cao thì đột ngột im bật. Có không ít nhà tuyển dụng đã gặp mặt Đới Mẫn Giai, lần này họ trở nên run rẩy, ánh mắt trố ra, kinh hoàng nhìn sang tổng giám đốc của họ.
- Tôi luôn dùng hai thân phận thay phiên này để đến xin việc vào các công ty của các bạn. Một bên là diện mạo bình thường nhưng năng lực vượt trội. Một bên khác là trang điểm tỉ mỉ nhưng năng lực chỉ ở mức bình thường, thậm chí là có vài kỹ năng kém cạnh trong nghê.
Đới Mẫn Giai bất ngờ liệt kê ra danh sách hàng tá công ty được tập đoàn lớn làm cuộc khảo sát. Chỉ trong số đó được đánh dấu tích xanh tỏ vẻ hài lòng.
- Tôi không nghĩ tới có nhiều công ty trong nước lại bỏ qua năng lực, coi trọng vẻ bề ngoài như thế. Như vậy chẳng khác nào chúng tôi sẽ phải hợp tác với một tập thể công ty không biết trọng dụng nhân tài.
Những người đến từ những công ty bị gạch tên đỏ đều đồng loạt cúi đầu ái ngại. Quả thật khi Đới Mẫn Giai nộp hồ sơ vào chỗ họ thì liền bị từ chối. Họ còn chẳng có nổi một lời giải thích đàng hoàng ngoại trừ hai chữ không hợp.
Cô ở bên trên nhìn xuống, miệng vẫn nở nụ cười dịu dàng, giọng nói êm dịu nhưng không khác gì từng hồi chuông cảnh báo:
- Dù sao ngày hôm nay cũng là ngày tập đoàn ra mắt nên mọi người cứ vui vẻ thưởng thức nhé. Nhưng chúng tôi xin phép sẽ không hợp tác với những công ty bị gạch tên đỏ.
Sau khi kết thúc phần phát biểu, Đới Thần Tuấn và Đới Mẫn Giai bước xuống sân khấu. Những doanh nhân trong hội trường lần lượt tiến đến chào hỏi và chúc mừng, bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Hoắc Kỳ Xuyên đứng ở phía xa, mắt không rời khỏi Đới Mẫn Giai. Anh thấy cô cười nói, duyên dáng trong từng cử chỉ, khiến lòng anh không khỏi xao xuyến.
Anh quyết định tiến đến gần hơn, băng qua đám đông để đến bên cô. Khi Đới Mần Giai nhìn thấy Hoắc Kỳ Xuyên, ánh mắt cô thoáng chút bối rối, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và mỉm cười chào anh. Đới Thần Tuấn nhìn thấy tất cả, chủ động chắn trước mặt cô, tỏ vẻ thách thức anh.
- Xin chào Adam tổng!
Hoắc Kỳ Xuyên là một người đàn ông chững chạc và hiểu biết, không làm việc gì đó quá mức tình cảm. Anh biết người trước mặt là một đối tác quan trọng và vô cùng tiềm năng, nhưng anh cũng sẽ không chịu thua trong việc tình cảm.
Đới Thần Tuấn bắt tay Hoắc Kỳ Xuyên, cũng trao cho anh nụ cười lịch sự, bởi vì trong số các công ty thì công ty
Nhất Quang đang được đề cao nhiều nhất trong dự án lần này. Chưa kể đến, vị chủ tịch trước mặt còn đang ngấp nghé em gái thân thương của anh ta.
- Xin chào Hoắc tổng. Tôi khá mong chờ vào doanh nghiệp bên anh đấy.
Hoắc Kỳ Xuyên không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, trong thâm tâm cũng có chút kính nể Đới Thần Tuấn. Cả hai làm việc dựa trên năng lực, chứ không để việc tình cảm xen vào trong, là một đối tác vô cùng tốt.
- Adam tổng nói thế là niềm vinh hạnh của tôi. Tôi rất mong chúng ta có duyên hợp tác với nhau.
Hoắc Kỳ Xuyên lịch sự bày tỏ với Đới Thần Tuấn, sau đó hướng ánh mắt ra phía sau lưng anh ta:
- Nhưng trước mắt có một thứ chắc tôi cần phải xin phép Adam tổng trước. Cô Đới đây đã thử việc ở công ty tôi một thời gian. Dù là cuộc khảo sát, cô ấy vẫn cần bàn giao một số công việc còn lại. Adam tổng chắc cũng hiểu ý tôi chứ?
Đới Thần Tuấn nhìn sang Đới Mẫn Giai, tiếp nhận ánh mắt ra hiệu đồng ý của cô, sau đó quay sang nở nụ cười khách sáo với Hoắc Kỳ Xuyên:
- Không thành vấn đề.
Hoắc Kỳ Xuyên không còn bị ai chắn giữa, trực tiếp đối mặt với người mà anh vô cùng nhung nhớ, giọng cũng dịu đi:
- Cô Đới, chúng ta nói chuyện riêng một chút được chứ?
Đới Mẫn Giai nhìn Đới Thần Tuấn, nhận được cái gật đầu nhẹ nhàng của anh trai, rồi quay lại nhìn Hoắc Kỳ Xuyên:
- Được, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện.
Cả hai bước ra khỏi hội trường, đến khu vườn yên tĩnh của khách sạn. Đèn lồng treo cao, ánh sáng dịu dàng chiếu rọi, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và yên bình. Không khí mát mẻ và hương hoa thoang thoảng làm dịu đi những căng thẳng trong lòng họ.
Hoắc Kỳ Xuyên dừng lại, nhìn xung quanh thấy không có ai đi theo, chỗ đó chỉ có mình anh và Đới Mẫn Giai.
Trước khung cảnh tĩnh lặng và thân thuộc, anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa. Anh bất thình lình kéo cô vào lòng, siết chặt, cảm nhận hơi ấm từ cô mà anh đã khao khát bấy lâu.
- Mẫn Giai, anh rất lo cho em. Anh nhớ em. - Anh thì thầm bên tai cô, giọng nói run rẩy. - Anh nghĩ rằng anh không thể gặp lại em được nữa.
Đới Mẫn Giai sững sờ, cứ nghĩ rằng anh sẽ oán trách cô việc cô lừa dối anh, nhưng điều anh quan tâm là liệu cô có an toàn hay không.