Cũng may mà nhờ vẻ quyến rũ này của cô nàng, mới có thể giấu được ánh mắt của vô số người.
“Người nhà họ Đoạn không làm khó dễ em chứ?” Diệp Tịnh khép sách lại, cố gắng hỏi han cô em gái cùng cha khác mẹ này.
“Bọn họ cũng chỉ làm dáng một chút thôi, sẽ không phát hiện đâu.” Lạc Vân dựa vào khung giường, mân mê chiếc khăn che mặt đắt tiền, tiện tay ném cà vạt đi.
Diệp Tịnh thấy cô bình tĩnh tự nhiên, cô ta mới yên tâm hơn một chút.
Mưu đồ hiện giờ của bọn họ thật sự quá mạo hiểm, một bước cũng không thể đi sai được, nếu bị người ta phát hiện ra một chút khác thường, Lạc Vân sẽ không thể ngồi nổi vị trí bà chủ hào môn nữa.
Mạo hiểm đến mức độ nào chứ, đầu tuần khi Lạc Vân tới nhà Tây tỏ vẻ muốn giúp cô ta, Diệp Tịnh bất ngờ đập vỡ hai tách trà ngon.
Tập đoàn Đoạn Thị nhìn trúng trang trại ngựa lâu năm này, mà thời gian Lạc Vân rời khỏi trang trại ngựa đã rất lâu, lâu đến mức Diệp Tịnh gần như không nhớ rõ nổi người em gái này trông như thế nào, chỉ khi nghe thấy người giúp việc thanh thúy gọi cô là ‘mợ chủ’, cô ta mới biết cô gả cho chủ tịch tập đoàn Đoạn Thị làm vợ kế.
Nhưng Diệp Tịnh không thể hiểu được, một bên là nhà chồng vinh hoa phú quý, một bên là nơi ở cũ cần kiệm quạnh quẽ, sao Lạc Vân lại bắt tay với cô ta để ngăn chặn hạng mục làng du lịch chứ.
Còn là dùng cách bí quá hoá liều như vậy.
“Em chắc chắn muốn……Muốn tìm đàn ông để thụ thai? Suy nghĩ kỹ lại một chút đi.” Diệp Tịnh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Hay là, hỏi ý kiến của Hà Tuyển một chút.”
Những tranh giành trong giới nhà giàu, một cô gái trẻ tuổi đơn độc không có chỗ dựa, muốn nhúng tay vào công việc trong tập đoàn ngăn cản sự phát triển của một hạng mục, có hai con đường ổn thỏa nhất và cũng mạo hiểm nhất: Quyến rũ người nắm quyền đời kế tiếp, hoặc là mượn tinh thụ thai.
“Chỗ Hà Tuyển, ngày mai em sẽ đi thăm dò.” Lạc Vân nhẹ nhàng nói: “Nhưng nếu anh ta có thể được chọn làm chủ tịch kế tiếp, vậy thì cũng sẽ trông cậy vào dự án làng du lịch đứng vững, dù sao chúng ta cũng phải giữ lại đường lui.”
Quyến rũ chủ tịch kế nhiệm là thượng sách, mượn tinh thụ thai là hạ sách.
Diệp Tịnh là người ủng hộ rất trung thành của chiến lược cũ, Lạc Vân cũng vậy.
Việc duy nhất không có nhiều trở ngại, đó là khuôn mặt bình thường và dáng người mập mạp của Hà Tuyển.
Trong đầu hiện lên ngũ quan tuấn tú sắc bén của chàng thiếu niên, Lạc Vân cầm chiếc cà vạt bị ném ở một bên lên, dùng đầu ngón tay vuốt ve nó.
“Chị.” Cô gái nhẹ giọng nỉ non, giống như yêu tinh đang lựa chọn lựa đối tượng quyến rũ của mình.
Đuôi lông mày của Diệp Tịnh giật giật, lâu ngày như vậy cô ta vẫn chưa thể quen được Lạc Vân gọi cô ta là ‘chị’, cô ta luôn cảm thấy tê dại ngứa ngáy.
“Cậu ta là người em gặp được khi em đuổi theo Lưu Manh ở bờ bên kia, cậu ta không phải đàn ông thành thục, rất trẻ tuổi, phần xương quai xanh cũng có một dấu vết, cho dù ông Đoàn có thể sống đến mười tháng sau, nhất định cũng sẽ không nghi ngờ gì.”
Đoạn miêu tả đứt quãng này muốn nói lại thôi, nếu như người khác nghe được, còn tưởng rằng cô rung động với chàng thiếu niên đó.
Thật sự không biết, người phụ nữ quyến rũ không có tình cảm.
Tuổi trẻ, chứng tỏ chất lượng tinh trùng vượt trội.
Giống như dấu vết, ẩn ý khả năng bị phát hiện việc mượn tinh thụ thai càng nhỏ.
Không phải cô rung động với cậu ta, là coi trọng tinh trùng của cậu ta.
“Em tìm nửa tháng, có thể tìm được người thích hợp là tốt rồi,” Diệp Tịnh biết đây Lạc Vân có thể làm được loại chuyện này: “Sau đó thì sao? Em có để lại cách liên lạc cho cậu ta không?”
Lạc Vân nhẹ nhàng ném cà vạt xuống, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều đầy kiêu ngạo, cô nhoẻn miệng cười với Diệp Tịnh: “Chị, cũng không thể tuỳ tiện cho đàn ông cách liên lạc.”
Âm cuối là mồi nhử, nhè nhàng bay trong bóng đêm, hóa thành vô hình.