Làn da thiếu niên màu đồng, mang theo màu sắc của thiên nhiên, dáng người cao, có thể dễ dàng bao lấy cô.
Cô nhìn thẳng hắn xương quai xanh phía dưới một khối thanh ngân ấn ký, ánh mắt hơi lóe, khóe môi tựa hồ có tình.
Cùng vừa rồi mỉm cười bất đồng, cô này một nhấp môi, nháy mắt từ nữ lang quý tộc hóa thân trở thành dâm phụ ưu nhã, đặc biệt câu nhân, sắc khí lại hương diễm.
Hắn thậm chí đều đã quên hỏi cô cây cọ mã là từ đâu tới, liền nhìn cô xoay người lên ngựa, động tác cũng là linh động nhẹ nhàng.
"Tôi về bờ bên kia." Cô chủ động chào cậu.
Bờ bên kia.
Từ xa nhìn lại, dòng suối bờ bên kia nhiều đốm lửa, là đèn sáng chuồng ngựa cùng một căn nhà kiểu tây.
Gác lại nhiều năm làng du lịch khai phá hạng mục, sinh ý quạnh quẽ không chịu chuyển nhượng đất trại nuôi ngựa.
Nguyên lai, hết thảy đều là như thế vừa khéo, đáng giận.
Cậu im lặng mà không hề cùng cô nói chuyện, bên tai còn vang lại tiếng nói của cô.
"Ngày mai gặp."
Này khó phân biệt thật giả, muốn nói lại thôi, cũng không cho cơ hội dò hỏi.
Con ngựa trực tiếp nhảy qua khe suối, thủy khe tựa liên.
Một bên kia tòa nhân công kiều tức khắc có vẻ dư thừa chút.
Trên lưng ngựa, bóng dáng cô thần bí thướt tha, vòng eo hẹp mỏng vòng mông đầy đặn vểnh ra, dòng suối cũng không địch lại vẻ đẹp này, tơ lụa dường như chảy xuống dấu vết.
Đoạn Dục cổ hơi lạnh.
Con mẹ nó, cà vạt đâu.
Lạc Vân đem lưu manh giao lại cho người chăn ngựa, quay đầu trở về nhà Tây, làm lơ xe phúc lợi dừng trước cửa.
Phòng khách tắt một nửa ánh đèn, chỉ còn lại người làm một mình đứng đợi cô.
"Phu nhân." Người hầu khom lưng xin chỉ thị, mang theo ý thúc giục.
Này hai chữ, tượng trưng cho thân phận của Lạc Vân.
Cô là cô vợ nhỏ được Đoàn lão gia cưới về, lúc này nên ngồi xe để về nhà lớn nghỉ ngơi, mà không phải ở lại cái trại ngựa này.
Lạc Vân xoa chiếc cà vạt trong túi, ai oán thở dài: "Lão gia muốn mở khu du lịch ở đây, Diệp Tịnh lại không chịu nôn đất ra, tôi cũng nên phục vụ cô ta nhiều chút, khuyên cô ta sớm chuyển ý, tận lực giúp đỡ lão gia, ông nói đúng không."
Cô dồn hết tâm sức lo nghĩ cho nhà chồng, ai cũng tìm không ra lí do để từ chối cô.
Người hầu mặt lộ vẻ khó xử, cuối cùng vẫn để cô tuỳ ý lên lầu.
Trên lầu phòng ngủ.
Diệp Tịnh đang nằm ở trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng đập cửa không khỏi có chút khẩn trương, cả người căng cứng.
Nghe thấy giọng Lạc Vân, lòng mới hơi thả lỏng một chút.
Lạc Vân khóa cửa phòng, tháo khăn che mặt, giống như giải trừ yêu thuật, lộ ra gương mặt thật.
Chỉ thấy mỹ nhân lười biếng cười, từ trong túi móc ra một cái cà vạt đã bị bóp nhăn.
"Chị, em tìm ra người có thể lấy tinh trùng rồi."
Môi đỏ khẽ mở, hoạt sắc sinh hương.
Diệp Tịnh là người phụ nữ truyền thống, mặc dù sống hơn ba mươi năm, trong lòng cũng chỉ nghĩ đến kinh doanh trại ngựa, chưa bao giờ mơ ước quá phong nguyệt, thậm chí nghe thấy "Tinh trùng" đều sẽ mặt đỏ.
Không giống như Lạc Vân.
Từ đầu tới chân, từ sợi tóc đến mắt cá chân, cả người đều là phong tình.