"Ha ha, thuận lợi sao? Con còn chưa hỏi đó, không biết hôm nay mẹ tìm Nhật An làm gì?" Cố Dư Sinh hỏi, trên mặt lộ ra vẻ châm biếm, không hề có sự tôn kính của con cái đối với cha mẹ.
"Nói cái gì? Con còn có thể nói cái gì? Con phải hỏi các người, các người tính làm gì Nhật An?" Cố Dư Sinh giận giữ rống lên.
Lời nói của Cố Thành như châm thêm dầu vào lửa, làm nỗi tức giận của Cố Dư Sinh bùng nổ.
Cố Dư Sinh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Cố Thành và Ôn Như.
Ôn Như kinh ngạc, nghẹn ngào nói: "Con, con nghĩ ra rồi sao?"
"Đúng vậy." Cố Dư Sinh nắm chặt tay Hạ Diệc Sơ. "Thế nào? Khiến mọi người thất vọng ư?"
Lời Cố Dư Sinh nói ra giống như vô số mũi băng đâm vào tim Ôn Như và Cố Thành. Ôn Như che miệng khóc nức nở, một câu cũng không nói nên lời. Cố Thành thấy thế, đi đến vài bước, ôm Ôn Như vào lòng. Ông ta ngẩng đầu, nhìn Cố Dư Sinh, trên gương mặt hắn có vài phần giống ông ta, "Sự việc năm đó, chúng ta cũng chỉ là vì tốt cho con. Nếu sai, chúng ta cũng là cha mẹ của con, người một nhà với nhau không có hận thù. Con tỉnh táo lại rồi, chúng ta cũng sẽ đối đãi với con như trước kia, luôn là con trai của ba mẹ."
"Ba mẹ?" Cố Dư Sinh nhìn hai người bọn họ, thật buồn cười. "Là cha mẹ tôi, lúc các người thôi miên tôi, phong bế ký ức và tính cách của tôi, tạo ra một nhân cách khác cho tôi, các người có hỏi ý kiến tôi chưa? Lúc ấy các người có nghĩ đến tôi là con trai các người không?"
Nghĩ đến việc sau khi thôi miên, sản sinh nhân cách mới, làm Hạ Nhật Hòa vào cô nhi viện, làm nhiều việc tổn thương đến cô, trong lòng Cố Dư Sinh nhói đau.
Cố Thành và Ôn Như trầm mặc, không biết nên đáp lại thế nào.
Lúc quyết định thôi miên Cố Dư Sinh, Cố Thành và Ôn Như cũng băn khoăn một thời gian dài.
Cố Dư Sinh khi còn nhỏ tính cách khác biệt quá lớn với những đứa trẻ cùng tuổi. Khi sinh ra, hắn không khóc, hộ lý còn tưởng hắn bị câm nên vỗ mông hắn một cái, ai biết vỗ mấy cái hắn cũng không khóc.
Hắn dù sao cũng là đứa con đầu lòng của Cố Thành và Ôn Như, cho dù sau này bị câm, thì hai người bọn họ vẫn rất yêu thương hắn. Ôn Như cố ý không cho Cố Dư Sinh uống sữa, nhưng không ngờ đói lả, mặt mày tái xanh mà hắn vẫn không kêu khóc một tiếng.
Lúc Cố Thành và Ôn Như chấp nhận con trai mình bị câm là lúc Cố Dư Sinh tròn một tuổi cũng là lúc hắn mở miệng nói chuyện, tuy nói rất ít, nhưng phát âm luôn chính xác.
Thời gian dần dần trôi đi.
Cố Dư Sinh càng ngày càng lớn, từ nhỏ đã hiểu chuyện, việc của mình đều làm đâu vào đó, chưa bao giờ làm Ôn Như và Cố Thành nhọc lòng.
Thành tích ở trường cũng luôn xếp hạng nhất.
Điều duy nhất làm Ôn Như tiếc nuối chính là tính cách Cố Dư Sinh quá lãnh đạm, cả ngày khuôn mặt chỉ có một biểu cảm, giống như hàn băng, dù là cha mẹ cũng không thể xua đi giá rét trên gương mặt hắn.
Cho đến khi Cố Dư Sinh sáu tuổi, hắn bị bắt cóc. Chính lần đó, hắn gặp được Hạ Nhật Hòa.
Sau đó, Cố Thành và Ôn Như đều phát hiện Cố Dư Sinh thay đổi, hắn trở nên giống những đứa trẻ cùng tuổi, không chỉ cười, còn biết chiếu cố Hạ Nhật Hòa, biết chơi trốn tìm.
Cố Thành đi theo cảnh sát một khối tìm được hai tiểu hài tử thời điểm, tối tăm trong phòng, hai cái đói đến sắc mặt phát thanh tiểu thí hài gắt gao ôm nhau.
Biến hóa này làm Cố Thành và Ôn Như vui vẻ không bao lâu. Họ nhận ra chỉ có khi ở trước mặt Hạ Nhật Hòa, Cố Dư Sinh mới trở nên giống đứa trẻ bình thường. Nếu là người khác, hắn y như tảng băng dày ba thước, lạnh nhạt không gì sánh được.
Hơn nữa, càng làm Cố Thành và Ôn Như lo lắng chính là thái độ chiếm hữu của Cố Dư Sinh đối với Hạ Nhật Hòa.
Rõ ràng chỉ mới sáu bảy tuổi, Cố Dư Sinh đã quản chế Hạ Nhật Hòa đến đáng sợ, không cho Hạ Nhật Hòa quá ưa thích món đồ chơi nào đó, không cho Hạ Nhật Hòa chơi đùa cùng bạn khác. Hạ Nhật Hòa nhỏ tuổi không thể nhận ra được, nhưng Ôn Như và Cố Thành thì khác, con trai của họ quá không bình thường.
Vì vậy, họ quyết định tìm thầy thôi miên nổi tiếng nhất xóa hết ký ức giữa Cố Dư Sinh và Hạ Nhật Hòa, cũng làm cho dục vọng chiếm hữu trong hắn ngủ yên. Đồng thời, tẩy não hắn để cho hắn chỉ biết vì mục tiêu công tử hoàn mỹ mà phấn đấu hướng tới.
Cho nên, sau này mới có nam thần vườn trường Cố Dư Sinh.