Hạ Diệc Sơ ngồi trên sô pha, đối diện cô là một phụ nữ dung mạo diễm lệ, nhìn qua dường như chỉ hơn 30 tuổi, nước da được bảo dưỡng hoàn hảo, không một nếp nhăn.
Vị này chính là mẹ của Cố Dư Sinh - Ôn Như.
Mẹ của bạn trai hẹn gặp, tình huống làm người ta nhìn vào có chút khẩn trương, thế nhưng Hạ Diệc Sơ hoàn toàn bình tĩnh.
Ôn Như lúc này đây tìm đến Hạ Diệc Sơ, thật ra cũng không có ý gì khác, đã sớm muốn gặp mặt bởi vì lúc động đất, cô không rời con trai họ nửa bước.
Chẳng qua, sau đó, Cố Dư Sinh không tỉnh lại, mà công ty lại có việc quan trọng cần giải quyết nên vội tới vội lui, đành trì hoãn cuộc gặp gỡ này.
Nhưng mà sau khi tỉnh lại, Cố Dư Sinh ngày nào cũng tìm Hạ Diệc Sơ, lại lợi dụng vị thế Cố gia làm áp lực để hiệu trưởng đổi lớp cho hắn.
Ôn Như trong lòng than thầm một tiếng. Rốt cuộc con trai bà cũng thích một cô gái, cô gái này lại còn xinh đẹp, khí chất cũng nhất đẳng.
Ôn Như nhấp một ngụm cà phê, động tác ưu nhã, trần ngập quý khí. Đặt cà phê xuống bàn, thuận theo tự nhiên, Ôn Như cười cười:
"Nhật An, gia đình dì không biết cảm ơn con bao nhiêu cho đủ. Nếu không có con, Dư Sinh có mấy cái mạng cũng không đủ. Dì và chú còn chưa biết làm thế nào thì nó đã từ bệnh viện chạy ra tìm con."
Hạ Diệc Sơ ngoan ngoãn ôn hòa, lời nói tiến thoái cho thấy đa được giáo dục kỹ lưỡng, Ôn Như trong lòng không khỏi cảm thấy thích cô gái này.
Hai người dần dần cởi mở hơn.
Thời gian bất giác trôi qua, điện thoại Hạ Diệc Sơ vang lên, cô ngước nhìn bên ngoài, sắc trời đã tối dần, ánh mặt trời đổ về phía tây, thực không còn sớm nữa.
"Em ở đâu?" Giọng Cố Dư Sinh vang lên trong điện thoại.
"Tôi ở bên ngoài, có việc gì?" Hạ Diệc Sơ nhìn thoáng qua Ôn Như ở phía đối diện, không nói cho Cố Dư Sinh biết việc mình gặp gỡ mẹ hắn.
Ôn Như có vẻ cũng đoán được là ai gọi đến, nội tâm buông lỏng, cảm thấy Hạ Diệc Sơ càng thuận mắt.
"Bên ngoài? Em đi ăn cơm với ai sao?" Hạ Diệc Sơ nghe được ý không hài lòng trong giọng nói của Cố Dư Sinh.
"Không có, tôi đi dạo thôi, anh ăn cơm chưa?"
Cố Dư Sinh hôm nay tham dự kỳ thi Olympic toán ở thành phố khác, ngày mai mới có thể trở về. Cho nên, thừa dịp này, Ôn Như mới có thể hẹn riêng Hạ Diệc Sơ.
"Anh chưa ăn nữa. Nhật An, em ăn cùng anh được không? Có điều anh không thích cơm ở quán cà phê đó."
Giọng Cố Dư Sinh bay vào tai Hạ Diệc Sơ làm cô cứng đờ, thần sắc kinh ngạc.
"Cố Dư Sinh, anh..." Hạ Diệc Sơ quay đầu, nhìn cách đó không xa, Cố Dư Sinh từ từ đi đến.
Cô nhớ không lầm thì thành phố S cách nơi này những ba tiếng đi xe, nên Cố Dư Sinh dự thi xong cũng nên ở lại ngủ một đêm, ngày hôm sau mới cùng đội dự thi trở về.
Ai ngờ, hắn lại tự chạy về tới, còn vừa vặn bắt quả tăng Hạ Diệc Sơ và Ôn Như ở đây.
Ôn Như kinh ngạc nhìn Cố Dư Sinh, thần sắc không tốt, không giấu được vẻ hốt hoảng.
Hiện giờ là lúc tan tầm, tiệm cà phê có khá nhiều khách. Hạ Diệc Sơ kéo tay Cố Dư Sinh, "Có gì khoan hãy nói, chúng ta rời khỏi đây trước."
Hạ Diệc Sơ nhìn ra cảm xúc Cố Dư Sinh có chút không thích hợp, tuy rằng cô cũng không biết là không đúng chỗ nào. Cô sợ nhất Cố Dư Sinh không buông tha, đòi một lời giải thích.
Cố Dư Sinh bị kéo ra ngoài, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ôn Như lái xe đưa ba người về biệt thự Cố gia. Dọc đường đi, bên trong xe, không khí trầm mặc.
Bên trong biệt thự Cố gia, ánh đèn lộng lấy, sáng choang.
Lúc ba người đi vào, Cố Thành - cha của Cố Dư Sinh - đang ngồi xem TV trên sô pha.
Ông quay đầu lại, hỏi thăm Ôn Như: "Về rồi à, thế nào? Thuận lợi không?"
Vừa nói xong, Hạ Diệc Sơ và Cố Dư Sinh cùng bước vào làm Cố Thành sửng sốt, ánh mắt quét qua một vòng, phát hiện ba người có chút không thích hợp.