Mạt Thế :Xuyên Thành Chim Hoàng Yến Của Các Lão Đại (NP)

Chương 2: Kim ốc tàng kiều H

Trước Sau

break
Sau cao trào, Mâu Nhi Trà thất thần một lúc, nhưng như sực nhớ ra điều gì đó, cánh tay mảnh khảnh của cô ôm chặt lấy cơ thể mạnh mẽ trần trụi của người đàn ông. “Anh đã hứa với em sẽ chiếu cố những người ở cô nhi viện, không được quên đâu đấy.”
Mâu Nhi Trà ngẩng đầu nhìn lên, lúc này Lục Nhuy Nhân mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái vừa bị đè xuống này.
Vẻ đẹp của cô khiến người ta choáng ngợp,thực trên đời, thật sự khó để có thể diễn tả bằng lời. Chưa nói đến làn da trắng mịn như sứ của cô, hoàn hảo đến mức dường không thể nhìn thấy một chút khuyết điểm. Thân hình mảnh mai thanh tú được bao phủ bởi mái tóc dài đen nhánh, trắng đen đối lập rõ ràng càng thêm mê người.
Lục Nhuy Nhân rất hưởng thụ sự chủ động của Mâu Nhi Trà, hắn cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ tươi bên dưới. “Yên tâm, Lục Nhuy Nhân tôi đã hứa thì không bao giờ nuốt lời.” Hắn yêu thích mân mê bộ ngực non nớt, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng, du͙c vọng chôn sâu trong cơ thể hắn lại phản ứng.
Chậc chậc, đáng tiếc hắn không có thời gian, nghĩ đến sắp xếp của đêm nay, Lục Nhuy Nhân quyết tâm, chậm rãi rút thứ bên dưới vẫn còn du͙c vọng muốn phát tiết ra.
“Ba” Cự long bị rút ra khỏi hoa huyệt hẹp, tạo thành âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập. Không có thứ to lớn kia chặn đường, huyệt khẩu bị căng trướng đến gần như cực đại lúc trước bắt đầu co rút theo hô hấp, phun ra từng luồng chất lỏng không thuộc về cơ thể cô.
Mâu Nhi Trà thống khổ rên ɾỉ một tiếng, cô thật sự không hiểu, người đàn ông như vậy sao Tùy Hương Duyên có thể nhét vừa, còn đắm chìm trong đó. Nghĩ đến cô gái thật lâu không thấy kia, Mâu Nhi Trà không khỏi có chút mất tập trung.
Đúng vậy, sao cô có thể đem mình lăn lộn đến nước này. Mạt thế tuy nguy hiểm, nhưng vẫn còn có chỗ cho con người dung thân, nhưng đối với cô, dường như thế giới này luôn đặt ra quá nhiều cạm bẫy vây khốn cô trong đó.
Lục Nhuy Nhân thân thể trần trụi đứng dậy, có chút không vui khi nhìn thấy mỹ nhân trần trụi trên giường với đôi mắt trống rỗng.
“Sao, em đã quên những gì tôi đã dạy em trước đây rồi sao?”
Hình như sợ hãi trước lời nói của người đàn ông, Mâu Nhi Trà cứng người chậm rãi đứng dậy.
“Thực xin lỗi, em chỉ hơi mệt, em không cố ý.”
Với đôi chân mềm mại, người phụ nữ nhỏ nhắn đứng trước mặt người đàn ông cao lớn, cúi người nhặt chiếc áo sơ mi bị ném trên mặt đất, phục vụ người đàn ông mặc quần áo vào. Lần lượt cài từng chiếc cúc áo, tiếp theo là qυầи ɭóŧ, âu phục, quần tây, chỉ trong nháy mắt, người đàn ông tuấn tú trần trụi khi nãy đã trở thành thành chủ khí phách được bên ngoài đồn đại.
Thế nhân thích sắc đẹp, dù cho đó là nam hay nữ. Dù có oán hận bao nhiêu đi chăng nữa, Mâu Nhi Trà cũng không thể không thừa nhận những “cẩu nam nhân” này lớn lên rất đẹp, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, chẳng trách dù có thất bại vẫn có nhiều người lao vào muốn làm ấm giường cho bọn họ.
“Mèo nhỏ ngoan ”
Hắn hôn cô, coi như phần thưởng, nhưng hình như làm thế vẫn chưa đủ nên hắn đưa lưỡi vào trong khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại cùng nhau dây dưa.
“Thành chủ, vết thương của ngài đã lành hết rồi?”
Người hầu tâm phúc nhìn thấy chủ nhân từ trong nhà hoa đi ra, vội vàng đi theo, âm thầm đánh giá hắn. Nếu hắn ta cũng có sức mạnh đó, hắn ta cũng sẽ chiếm giữ được bảo bối như vậy. Nếu thật vậy, hắn sẽ gắt gao nhốt “bảo vật” đó lại, vì đây là thứ thuộc quyền sở hữu của riêng mình hắn.
Không phải không để ý đến tên thuộc hạ cho rằng việc làm lén lút của mình không bị phát hiện ra, nhưng khi nghĩ đến người phụ nữ bảo bối kia, trong lòng Lục Nhuy Nhân lại dâng lên một niềm tự hào.
“Ừm, được rồi, bữa tiệc thế nào rồi?”
Khi cả hai dần đi xa, nơi đào nguyên bị lãng quên này dường như lại trở nên yên tĩnh lại.
Mâu Nhi Trà ngồi quỳ ở trên sàn nhà lạnh như băng, gắt gao ôm chặt lấy chính mình, lại là một ngày chịu đựng. Cơ thể trống rỗng, tất cả các giác quan dường như bị bao chặt bởi sự dính nhớp của nửa thân dưới. Nghe thấy tiếng người đàn ông bước ra khỏi nhà kính và âm thanh điện tử của khóa tự động, cô biết giờ nơi này chỉ còn mình cô.
Trước đây, khi cô mới đến thế giới này, tuy có nhiều điều không được như ý nhưng ít nhất cô cũng được tự do, muốn làm gì thì làm, lại vì tương lai mà lên thật nhiều kế hoạch.
Nhưng hiện tại cô chỉ cần ăn với ngủ, cuộc sống đáng lẽ phải nhẹ nhàng thư thái hơn nhưng cô lại ngày càng mỏi mệt.
Làm thế nào mà cô lại trở thành như thế này?


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc