Mạt Thế :Xuyên Thành Chim Hoàng Yến Của Các Lão Đại (NP)

Chương 1: Nhà ấm trồng hoa trong đình viện H

Trước Sau

break
Đó là một ngôi biệt thự khổng lồ, sau lưng có núi bao quanh, phía trước là vườn cỏ, dù cho ai nhìn thấy ngôi biệt thự cao cấp này cũng đều phải thở dài ngậm ngùi nói, có tiền thật là tốt.
“Nhanh lên, các chủ nhân sắp đến rồi, mọi người nhất định phải vui lên, không ai được mắc phải sai lầm gì.”Một người phụ nữ trung niên trông như quản gia vỗ tay thúc giục những người ăn mặc như người hầu di chuyển. Bữa tiệc hôm nay đối với các chủ nhân rất quan trọng, ngàn dặn nghìn dò nhắc nhở kẻ dưới, để những người đó làm tốt nhiệm vụ, bổn phận của mình, không được mắc lỗi gì. Sân trước giăng đèn kết hoa nhộn nhịp, nhưng ở sân sau, một ngôi nhà kính kiểu Tây rất khác với phong cách Trung Hoa ở đây vắng lặng như thể không có một bóng người.
Căn phòng kính dường như là một vườn hoa trong nhà khổng lồ, bên trong hoa nở thành từng chùm, đủ loại hoa dường như không quan tâm đến thời tiết bên ngoài mà đua nhau khoe sắc. Đẩy cửa nhà kính ra, các loại hương hoa xộc vào mũi, cũng không làm người khác thấy choáng váng, mà chỉ làm lòng người vui vẻ thoải mái. Có thể thấy được chủ nhân nơi này chăm sóc rất tốt, không làm những bông hoa đó có chút xung đột nào về màu sắc hay mùi hương.
“A…… A…… Ưm”
Lắng nghe một cách cẩn thận, âm thanh rõ ràng dễ nghe, không giống tiếng chim hót nhưng lại quyến rũ không thể giải thích được. Nơi này có hoa thơm, chim chóc cũng hợp với khung cảnh này. Nếu bị người ngoài phát hiện, e rằng người đó cũng sẽ vô cùng thích thú.
Chỉ cần lắng nghe cẩn thận hơn nữa, âm thanh ngọt ngào xen lẫn với tiếng gầm nhẹ của đàn ông. Hóa ra đây là nơi “kim ốc tàng kiều”. Không biết bên trong là kiểu phụ nữ như thế nào, nhưng giọng nói êm tai như thế, nếu là nam nhân bên cạnh nghe được, xương cốt chắc chắn sẽ mềm nhũn ra.
“Từ bỏ, Lục Nhuy Nhân, ô, em thật sự không được nữa.” Mâu Nhi Trà thân thể trần ͙truồng, bị người đàn ông phía sau gắt gao đè xuống đất, thúc từ phía saụ Vì người đàn ông phía sau không ngừng va chạm, đẩy về phía trước, nửa người Mâu Nhi Trà sắp ngã sụp xuống. Khi sắp ngã xuống đất, cô đã bị người phía sau kéo lại, ôm chặt vòng eo thon thả, mông càng va chạm mạnh hơn.
Người đàn ông tên Lục Nhuy Nhân ngẩng đầu đang vùi vào lưng người phụ nữ, tiếng cười trầm thấp gợi cảm. “Mèo nhỏ, ngoan, làm cho tôi thoải mái hơn chút nữa, không phải đây chính là điều em đã hứa với tôi sao?”
Nói rồi, hắn đem thân thể tinh tế trắng nõn ôm lên, Lục Nhuy Nhân ngồi trên giường, eo nhanh chóng nhấp lên nhấp xuống.
Mâu Nhi Trà buộc phải ngồi lên trên người người đàn ông trước mặt, sức nặng của cả cơ thể dựa vào hắn, khiến cho cự long càng đâm sâu hơn vào nơi yếu mềm, dường như đem cả cơ thể cô đâm xuyên qua. Nhi Trà sợ nhất tư thế này. Vóc dáng cô không cao, cùng lắm là 1m62, nhưng đàn ông nơi này kể từ khi đột biến cao gần 1m9, càng không phải nói thứ dưới kia, vốn đã thiên phú dị bẩm, hiện tại càng to lớn không chịu nổi, dù là dài hay to đều khó ai có thể thừa nhận.
“Không cần, không cần, em đau quá, nhẹ một chút.”
Đầu nấm cực lớn không ngừng đâm sâu vào cổ tử ©υиɠ non mịn, mỏng manh, làm cho nơi đó không thể không hé mở đến cực đại bao bọc lấy cái máy đóng cọc kia, làm cho bản thân bớt đau đớn. Nhưng cũng vì nỗi sợ hãi cùng đau đớn chi phối khiến cả người Mâu Nhi Trà đều giãy giụa theo bản năng. Cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi.
Làm như không nhìn thấy cơn đau của cô gái trước mặt, người đàn ông thoải mái đến mức lưng cũng hơi run rẩy. Cánh tay hắn ôm chặt lấy thân thể đang giãy dụa kịch liệt, “Ngoan, ngoan nào, bảo bối, tôi đã đi vào rồi, không sao, không có việc gì đâụ”
Khác với động tác mãnh liệt, giọng nói của người đàn ông lại dịu dàng lạ thường. Mọe nó, ŧıểυ yêu tinh chết tiệt này, quá thoải mái. Cơ thể hắn như tự có ý thức riêng, liên tục tiến công, cũng không rảnh lo cô gái mềm nhũn trong lòng khóc lóc nức nở. Hiện tại điều duy nhất hắn muốn chính là phóng thích ở nơi sâu tận cùng của cô.
Cảm giác được người phụ nữ phía dưới đạt cao trào, phun ra chất lỏng ướt đẫm quყ đầu to lớn, dị năng ở phía trung tâm chỗ có ý thức bắt đầu vận chuyển, hơn nữa dưới thân đạt được sự sung sướиɠ đến cực hạn, Lục Nhuy Nhân hung hăng đè cô gái xuống, dùng những động tác nguyên thủy nhất để đạt khoáı cảm cực độ.
“Ahhh… A.”
Cánh mông co rút thật chặt, cự long khổng lồ cũng phun tinh dich của mình vào chỗ sâu trong tử ©υиɠ, vững vàng chiếm lãnh địa của mình.
“A ”
Bị từng đợt chất lỏng phun vào thành tử ©υиɠ, Mâu Nhi Trà một nửa thống khổ, một nửa lại vô cùng thoải mái.


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc