Hoàng hôn dần buông xuống, rốt cục đã đến lượt An Dư.
Chắc hẳn là do hai cú đấm vừa rồi của cậu làm cho mình nổi danh, cho nên kiểm sát viên hiện tại vô cùng thành thật bổn phận, không dám làm ra bất kỳ hành động vượt quá khuôn phép nào, với lại khi nhìn thấy khuôn mặt An Dư ở khoảng cách gần, hắn rất nhiệt tình.
"Cậu hãy đặt đồ đạc vào trong hộp, sau đó vui lòng cởi quần áo của mình ra."
Đây là một bước kiểm tra cần thiết để được vào nơi tránh nạn, phòng ngừa có người bị zombie cắn mà không báo, lừa dối tiến vào lây nhiễm cho tất cả mọi người.
An Dư rất quen thuộc với quá trình kiểm tra, cho nên rất tự nhiên cởi bỏ quần áo, chỉ để lại một cái qυầи ɭóŧ.
Đường nét cơ thể thon gầy, nước da trắng trẻo, nhưng trên người có vài vết thương nhỏ, đều là vết thương cũ, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể.
Eo nhỏ chân dài, da trắng mặt đẹp, nếu nói cậu là một Omega người ta cũng tin.
Nhưng có hơi tiếc, kiểm soát viên đã âm thầm kiểm tra chỗ sau gáy của Beta nhiều lần, nơi đó đều bằng phẳng, vẫn chưa nhìn ra bất kỳ chỗ nào nên phình ra, tuyến thể phát triển không được đầy đủ, quả thật chỉ là một Beta có khuôn mặt đẹp.
"Xin lỗi, găng tay của cậu có thể cởi ra được không?" Kiểm soát viên cảm thấy rất kỳ quái, bây giờ đang là đầu thu mát mẻ, cũng không lạnh, Beta này lại đeo găng tay da màu đen, nhìn cũng không giống như để giữ ấm.
An Dư không có từ chối, phối hợp cởi găng tay ra. Kiểm soát viên lập tức nâng bàn tay cậu để kiểm tra.
Ủa? Lạ thật, rõ ràng đeo găng tay, mà sao nhiệt độ trên tay còn thấp hơn người bình thường?
Lúc mới sờ tay An Dư, kiểm soát viên đã nghi ngờ. Hắn lật qua lật lại kiểm tra tận hai lần, không có vết thương, ngược lại có ít vết chai —— bởi vì thường xuyên cầm súng.
“Kiểm tra xong chưa?” An Dư bất ngờ lên tiếng.
Kiểm soát viên có chút sợ, vốn còn muốn thưởng thức cơ thể trước mắt này nhiều hơn, nghe vậy đành phải từ bỏ.
Đẹp đấy, mà hơi khó gần.
“Kiểm tra được thông qua, xin mặc quần áo vào, mang theo đồ đạc tùy thân.”
Kiểm soát viên ȶᏂασ tác ở trên máy vài cái: “Số phòng của cậu là 1386, quẹt thẻ căn cước là có thể vào.”
An Dư mặc quần áo vào, cầm lấy túi rời đi không quay đầu lại.
Sau khi tiến vào phòng mình, trời đã hoàn toàn tối đen. Từ cửa sổ nhìn xuống, cậu thấy hàng dài người còn đang xếp hàng kiểm tra ở lối vào.
Tất cả đều là dân tị nạn sau khi căn cứ STALL rơi vào tay giặc.
Căn cứ STALL ban đầu có 30.000 người, chỗ lánh nạn tạm thời này xuất hiện chẳng qua vì để hoà hoãn xung đột ở giữa nơi lánh nạn xa xôi, cho nên nơi này nhiều nhất chỉ có thể chứa tối đa 2000 - 3000 người, ước chừng một tuần nữa nơi này sẽ gặp phải vấn đề thiếu hụt vật tư.
Cho nên nơi này không phải là chỗ lâu dài.
An Dư dọn phòng qua loa, lấy bánh quy nén và rót một cốc nước rồi ăn coi như cơm tối.
Sau khi rửa mặt xong cậu lấy một quyển sách, cầm lên giường nằm đọc.
Mặt bìa sách là một chiếc lá xanh có giọt nước, cuốn sách tên là《Bí mật của các loài》, thật ra nó là quyển bách khoa toàn thư về sinh vật học, được cậu đào ra ở đống đổ nát, hiện tại đã bị phủi bụi.
Cậu cũng không có hứng thú với nội dung quyển sách này, quyển sách này vốn dĩ định tặng cho em trai thân yêu nhất, cậu bé rất thích xem muôn hình vạn trạng sinh vật, nhưng hiện tại cậu bé đã vĩnh viễn mà ở lại chỗ lánh nạn STALL, bởi vì thất trách của mình.
Nếu có thể, An Dư sẽ ở bên em trai mãi mãi, nhưng cậu đã đồng ý với đối phương, phải sống sót thật tốt, cho dù cô đơn một mình.
Cho dù làm một cái xác không hồn, một vỏ rỗng không có linh hồn, cũng phải sống sót. Lúc không có em trai làm bạn, cô độc sống quãng đời còn lại, đây là sự trừng phạt vì cậu không xứng làm anh.
Mắt An Dư bắt đầu rơm rớm, mỗi khi nhớ đến em trai, đều là lúc cậu yếu lòng nhất.
Sau đó cậu sẽ ở trong hồi ức, ôm quyển sách, dần dần ngủ thiếp đi...