Lý Ánh Nguyệt gào khóc, Lý Hạo Hiên cũng khóc nháo đòi phòng của mình, không muốn ở chung một phòng với anh trai.
Lý Thiên Minh chỉ có thể an ủi.
“Yên tâm đi, đây đều chỉ là tạm thời, chúng ta chuyển ra ngoài chỉ để dỗ con nhóc đó mà thôi. Bây giờ Khương Vưu đã nhận tiền rồi, không thể lật lọng nữa. Cô ta đích thân ký tên vào thỏa thuận, ván đã đóng thuyền, nếu muốn hối hận thì ông chủ Vương cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta! Ngày mai là chúng ta có thể chuyển về rồi!”
Tối hôm nay, Lý Ánh Nguyệt nằm trên giường, cô ta ngửi thấy một mùi mốc ở trong phòng, càng nghĩ càng tức giận.
Dựa vào cái gì, dựa vào đâu mà Khương Vưu lại đuổi cả nhà bọn họ ra ngoài!
Căn nhà đó cô ta đã ở mười mấy năm rồi, dựa vào đâu mà phải chuyển đi!
Bên kia.
Cát Xuân Hoa và Lý Thiên Minh cũng nói chuyện trắng đêm.
Dù sao bọn họ cũng đã lấy được tiền rồi, con trai cũng được cứu ra rồi.
Vốn dĩ chuyện chuyển nhà này chỉ để dỗ Khương Vưu gật đầu, căn nhà này ông ta cũng chỉ trả tiền thuê một tháng.
Hiện tại Khương Vưu đã nhận sính lễ rồi, ván đã đóng thuyền.
Ngày mai là có thể trở về rồi.
Bọn họ đã ở đó quen rồi, dựa vào đâu mà phải chuyển đi chứ?
Một con nhóc con mà thôi, còn tưởng là bọn họ thật sự không về nữa à?
Thật sự là quá buồn cười.
Tối hôm đó, lúc Lý Ánh Nguyệt dọn dẹp bàn trang điểm của mình đã phát hiện không thấy chiếc vòng kia nữa.
Mặc dù cái vòng kia không đẹp, còn là một sản phẩm chất lượng kém, nhưng không biết tại sao, lúc đầu khi cô ta nhìn thấy nó lần đầu tiên đã cảm thấy cái vòng kia là đồ của mình.
Rất muốn nó.
Thế là cô ta đã tìm ba để đòi.
Mặc dù không đeo chiếc vòng đó được mấy lần nhưng cô ta nhớ lúc trước vẫn luôn đặt trong hộp.
Nhưng bây giờ lại đột nhiên không thấy nữa.
Cô ta hỏi Lý Thiên Minh mới biết, vì để dỗ Khương Vưu đồng ý gả cho người ta nên họ đã trả lại chiếc vòng đó cho cô rồi.
Ông ta còn đồng ý sau này sẽ mua cho cô ta một cái vòng vàng.
Theo lý mà nói thì Lý Ánh Nguyệt hẳn là sẽ rất vui vẻ, dù sao thì vòng vàng cũng đắt hơn hàng vỉa hè kia rất nhiều.
Nhưng trong lòng cô ta lại dâng lên một cảm giác hoảng loạn không thể hiểu nổi, luôn cảm thấy dường như bản thân đã mất đi một thứ đồ gì đó rất quan trọng.
Quả nhiên sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà đã chỉnh tề xuất hiện trước cửa nhà.
Khương Vưu còn chưa mở mắt đã nghe thấy có tiếng ồn ào ngoài cửa.
“Khương Vưu, tao biết mày ở trong đó, mày có bản lĩnh thay khóa thì phải có bản lĩnh mở cửa!”
“Đừng có trốn mãi ở bên trong không ra ngoài, mày có bản lĩnh thì mau ra đây!”
"Tôi đã tạo nghiệt gì thế này... Khó khăn nhịn ăn nhịn uống nuôi cháu gái lớn bằng này, kết quả cánh người ta cứng rồi thì lập tức đuổi chúng tôi ra khỏi nhà... Ôi trời ơi, sao mệnh tôi lại khổ thế này hả trời..."
"Xuân Hoa, bà đừng nói nữa, Tiểu Vưu không phải người nhẫn tâm như vậy, chắc chắn là con bé có nỗi khổ, lời hôm qua con bé nói chắc chắn đều là do đang tức giận mà thôi!"
"Ba, đến bây giờ mà ba còn che chở cho con bạch nhãn lang* Khương Vưu kia à!"
*Bạch nhãn lang: hay còn gọi là sói mắt trắng, chỉ những người vong ân bội nghĩa, tâm địa tàn bạo
"..."
Khương Vưu vừa mở cửa ra đã nhìn thấy mấy người vừa khóc vừa hát.
Giống y hệt như trước kia, Lý Thiên Minh hát mặt trắng, còn lại hát mặt đỏ.
Rất nhiều hàng xóm đều vây quanh mấy người xì xào bàn tán, còn có người đang an ủi Cát Xuân Hoa.