Cô ta quay đầu dịu dàng nói với Trần Lục: “Anh đừng lo lắng, tình huống của nhà anh em cũng biết. Em ở bên anh là vì anh đối tốt với em, em cũng không phải loại phụ nữ vật chất kia! Biết nhà anh nghèo nên chuyện lúc trước anh nói em sẽ về nói với mẹ em, trong tay bọn họ ít nhất cũng phải có mấy chục vạn tiền tiết kiệm. Em lấy ra trả tiền cọc, sau đó vay tiền để sửa sang, sức khỏe mẹ anh không tốt cũng không sao, sức khỏe mẹ em tốt nha! Sau này chúng ta mua phòng cách nhà em gần một chút, mẹ em cũng có thể giúp đỡ chăm sóc dì, dù sao thì bà ấy cũng rất rảnh. Mẹ em nấu cơm cực kỳ ngon, đến lúc đó anh sẽ biết thôi!"
Hai mắt Trần Lục sáng lên, sau đó vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi Nguyệt Nguyệt, đều tại nhà anh nghèo, nhưng em yên tâm đi, anh sẽ cố gắng để sau này mua biệt thự, mua túi cho em, để em được sống những ngày tháng tốt đẹp! Nhưng nhà em bỏ tiền ra mua nhà, anh cũng ngại viết tên của mình lên. Nhưng nếu như không viết tên của anh, chắc chắn mẹ anh sẽ có cảm giác như đang ăn nhờ ở đậu...”
“Anh nghĩ gì thế? Nếu như đã là nhà của hai chúng ta, chắc chắn phải viết tên hai chúng ta, em là người tính toán như vậy sao?”
“Nguyệt Nguyệt em thật tốt!”
Sau khi tách ra với bạn trai, Lý Ánh Nguyệt vẫn luôn đắm chìm trong niềm vui và hạnh phúc.
Nhưng đợi đến lúc về đến địa chỉ “nhà mới” ở tiểu khu, cô ta sững sờ.
Cô ta thậm chí còn không dám tin cái tiểu khu trông còn lớn tuổi hơn cả cô ta này lại là nhà mới của bọn họ!
Vào đến trong nhà thì cô ta lại càng thất vọng hơn.
Ban đầu ở nhà của Khương Vưu, mặc dù các thiết bị trong nhà đã cũ rồi nhưng diện tích rất lớn.
Mà căn nhà nhỏ trước mắt này lại càng cũ kỹ hơn, chỉ sợ cộng toàn bộ lại cũng chỉ được vỏn vẹn sáu mươi mét vuông là cùng.
Nhất là khi biết được anh trai nợ tiền đánh bạc, toàn bộ tiền trong nhà đều dùng để trả nợ, đồng thời căn phòng này cũng là đi thuê.
Lý Ánh Nguyệt đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
“Mọi người đang làm gì thế? Căn nhà nhỏ như vậy, đánh rắm một cái là tất cả mọi người đều có thể ngửi thấy, mẹ bảo con ở thế nào được chứ?”
“Còn nữa, con đã đồng ý với Trần Lục rồi, nhà chúng ta phải bỏ tiền tiền ra mua mua phòng cưới, tiền của ba mẹ đều dùng hết rồi vậy thì bọn con làm sao mà kết hôn được!”
“Dựa vào đâu, trong nhà có ba đứa con, tài sản cũng có một phần ba là của con đấy! Dựa vào đâu mà lại mang tất cả tiền đi tiêu cho Lý Hạo Thần chứ, anh ta dựa vào đâu mà tiêu tiền của con!”
Lý Ánh Nguyệt thay đổi dáng vẻ dịu dàng lúc trước, cô ta điên cuồng thét lên.
Cô ta mở cửa phòng mà Cát Xuân Hoa bảo cô ta ngủ ra chỉ vào bên trong.
“Mẹ, mẹ nhìn căn phòng này xem, đặt được giường thì không đặt được tủ quần áo, đặt tủ quần áo thì không đặt được giường, mẹ bảo con ngủ thế nào được chứ?”
Sau đó lại chỉ vào Lý Hạo Thần đang co ro lại trong góc phòng khách, toàn thân đều là vết thương, trên đầu còn quấn băng gạc nữa.
“Anh cả, anh không có bản lĩnh trả tiền thì đi chết đi! Dựa vào đâu mà dùng tiền của tôi đi trả nợ chứ!”
“Bốp!”
Lý Thiên Minh không thể nhịn được nữa giơ tay, một cái tát nặng nề rơi xuống mặt Lý Ánh Nguyệt.
“Mày nhìn lại mày đi, xem mày giống cái dạng gì rồi? Có người nào lại bảo anh trai mình đi chết à?”