Oliver đang co đầu rụt cổ, cẩn thận dè dặt nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nhanh chóng vượt qua đường cái.
Là một kẻ bé nhỏ sinh ra ở khu dân nghèo của Cảng Tự Do, Oliver nhỏ gầy chỉ có chiều cao không đến một mét sáu, thể trọng cũng không vượt quá 50 kg, điều này vẫn thường làm cho hắn rất là phiền muộn. Bởi vì gầy yếu, vậy nên hắn không thể được như các đồng bạn khác gia nhập vào xã đoàn, dựa vào nắm đấm để ăn chơi phè phỡn. Hắn chỉ có thể làm một tên trộm vặt, một tên trộm vặt thuộc ngoại vi của xã đoàn, mỗi ngày cần phải giao nộp một nửa số thu nhập.
Bất quá, cuộc sống của Oliver, so với những tên trộm vặt khác, lại muốn tốt hơn nhiều. Chung quy, hắn vẫn có một người chị xinh đẹp. Mà anh rể của hắn, chính là một tiểu đầu mục của Hôi Lang Bang (bang Sói xám).
Có sự chiếu cố của anh rể, sinh ý của Oliver, dễ làm hơn rất nhiều so với các tên trộm khác. Ở mấy con đường do anh rể của hắn cai quản, chưa từng có tên trộm nào dám tranh đoạt làm ăn với hắn. Chỉ cần Oliver dán mắt lên một mục tiêu, cơ bản đều là thuận lợi đắc thủ. Bản thân có kỹ thuật cao siêu lại thêm có quyền ưu tiên làm ăn trên những khu phố thương mại sầm uất, điều này khiến cho thu nhập của Oliver luôn rất ổn định.
Oliver từ trước đến nay đều rất thỏa mãn. Thu nhập mỗi ngày, ngoại trừ nộp lên cho người thu tiền của Hôi Lang Bang ra, những thứ khác, đều được tích góp lại. Oliver biết, tuy rằng anh rể đối với chị em mình hai người đều tốt, thế nhưng, sinh kế của hắn chính là dựa vào liếm máu trên lưỡi đao, nói không chừng ngày nào đó... Cho nên, Oliver phải tích cóp từng chút từng chút tiền một, bởi nếu thực sự vạn nhất có một ngày như vậy, mình chí ít còn có thể nuôi sống được tỷ tỷ.
Men theo dải phân cách của đại lộ thương mại Waltz (điệu Valse) về phía trước, Oliver cẩn thận giấu mình ở trong đám cây cối rậm rạp. Ngày hôm nay, anh rể đã cảnh cáo hắn rồi, không được "làm ăn". Oliver luôn rất nghe lời anh rể, hắn cũng không muốn ở trong thời điểm lộn xộn này làm cho anh rể thêm phiền phức.
Nguyên bản, hắn chính là không muốn ở trên đường phố. Thế nhưng, tỷ tỷ đang bị ốm. Mà bệnh viện Cảng Tự Do, lại không phải là nơi mà những người ở khu dân nghèo có thể đến được. Phí tổn khám bệnh ở đó, đắt đến dọa chết người. Oliver hiện tại, chính là đi tìm vị thầy thuốc mà thường ngày vẫn xem bệnh cho nhà mình. Vị thầy thuốc kia tuy rằng không có giấy phép hành nghề y, thế nhưng, hắn có tay nghề y thuật cao siêu mà các thầy thuốc khác đều không sánh được. Tốn chút tiền trinh, kiếm chút rễ cỏ vỏ cây sấy khô rồi sắc thành nước đắng uống vào, là bệnh có thể khỏi. Thầy thuốc như vậy, đúng là phật sống của khu dân nghèo.
Thầy thuốc sống ở đường Tango, đó là địa bàn của anh rể.
Chỉ có điều, muốn đến đường Tango, nhất định phải đi qua đại lộ thương mại Waltz. Đại lộ phồn hoa này, cũng không phải là nơi an toàn gì. Bạo Hùng hội cùng bang Sói Xám, bởi vì tranh đoạt quyền làm ăn ở trên con phố này, đã sống mái với nhau nhiều lần. Đều là bất phân thắng bại, ai cũng không có biện pháp giành hẳn được con phố này. Cho nên, ở trong mắt các thành viên xã đoàn, nơi đây chính là chiến trường.
Oliver cố gắng bước nhanh hơn. Hắn quyết định, lát nữa tới đường Tango mời được thầy thuốc rồi, liền chuyển sang đi hướng đông, nhờ anh rể ở giao lộ gọi giúp cho một chiếc taxi, thà rằng tiêu tốn chút tiền đi vòng theo đường trên cao, cũng không trở về theo đường Waltz.
Cảng Tự Do, chưa bao giờ khẩn trương như ngày hôm này. Oliver nghĩ, Cảng Tự Do hiện tại, quả thực chính là một thùng thuốc nổ. Ai biết lúc nào thì cái thùng thuốc nổ này sẽ ầm một tiếng nổ tung chứ? Trong tầm mắt, nguyên bản đại lộ Waltz vốn sầm uất, hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa. Phỏng chừng, bọn họ cũng đã thu được tin tức đại hội đàm phán của Hội Liên Hợp Lưu Phái đã đổ vỡ.
Trong bóng râm của vườn hoa dải phân cách, bước nhanh được 200m, Oliver một lần nữa đẩy nhanh cước bộ. Đường phố vắng vẻ, khiến cho hắn bất giác nổi da gà.
Đi qua mặt cỏ của vườn hoa, lại vọt qua một loạt bụi cây thấp bé dễ nhìn, Oliver đã chạy tới được giao lộ giữa đại lộ Waltz và đường Tango.
Từ trong bụi cây đi ra, Oliver đầu tiên nhìn thấy được anh rể của mình.
Anh rể với thân hình cao lớn, đang đứng ở dưới ngọn đèn đường của giao lộ, ở bên cạnh hắn, còn có một số đồng bạn trong Hôi Lang Bang.
"Anh rể!" Oliver liền buông lỏng tâm tình, trên khuôn mặt tái nhợt, hiện lên một tia mỉm cười. Hắn thoải mái bước xuống lề đường một cách nhanh nhẹn, chạy về phía bên đường đối diện.
Bên đường đối diện, anh rể của hắn, đang ra sức phất tay với hắn.
Khi Oliver chạy đến giữa đường, cước bộ liền chậm lại, hắn đột nhiên có chút hoang mang. Không rõ anh rể cố gắng phất tay là có ý tứ gì, từ trước đến nay anh rể không sợ trời không sợ đất. Biểu tình lúc này, tại sao lại khẩn trương như vậy, kinh khủng như vậy...
Biển người như thủy triều, từ bên cạnh Oliver tràn qua.
Trong những tiếng kêu giết kịch liệt, Oliver nhỏ bé tựa như một ngọn cây non trong cơn hồng thủy, cô tịch mà ngã xuống một cách bất lực. Máu tươi của hắn, đang bị giày xéo, biến thành vô số dấu chân lộn xộn giữa đại lộ Waltz.
Oliver đã chết. Một tên trộm, một nhân vật nhỏ bé không đáng để ý, cứ như thế mà chết đi.
Cùng lúc khi Oliver ngã xuống, trong cảng vũ trụ số 7 của Cảng Tự Do, tàu buôn Audrey, đã hoàn thành xong trình báo nhập cảng.
Vài chục chiếc xe bốc xếp và vận tải hạng nặng, đang kéo từng thùng đựng hàng thật dài, nhanh chóng rời khỏi bến cảng một cách vô thanh vô tức.
Một lát sau, hàng chục thuyền viên trên tàu Audrey, sánh vai nhau ồn ã đi tới ga tàu tốc hành con thoi của cảng vũ trụ, đến thẳng thành Trung Tâm.
Các công nhân phụ trách dỡ hàng tại bến cảng, nhìn những thành viên tàu buôn lậu này một cách ước ao.
Bọn họ biết, chờ đợi những thuyền viên này, chính là khu đèn đỏ của thành Trung tâm, với những cô nàng xinh đẹp hấp dẫn, cùng rượu ngon nồng cháy. Đám gia súc thô bỉ đã bài tiết hormone tròn một lữ trình du hành vũ trụ cô tích này, sẽ trở lại với đêm hoan lạc của thế giới nhân gian.
****************************************
"Mỗi một quốc gia, luôn luôn có một số người đánh được tôn kính như vậy." Ulyanov đang chăm chú nhìn ra một đoàn ánh sáng nổ tung rực rỡ bên ngoài cửa sổ chiến hạm, nói như lẩm bẩm.
Mùa xuân năm 2063 này, dưới sự bức bách của hai tầng chính trị và quân sự, hạm đội hỗn hợp số 1, số 2 quân đông nam Sous, rốt cuộc đã khai mở được cánh cổng Liên Bang Salerga, tiến quân thần tốc.
Quốc hội Salerga mềm yếu, đã dâng tặng quyền thông hành của tinh vực Long Bow cùng với quyền đóng quân ở Lam Thạch tinh. Để tránh xung đột, để bảo đảm duy trì hòa bình một cách yếu ớt ở tinh hệ Bảo Thạch thủ đô của Salerga, bọn họ thậm chí đã ra lệnh đại bộ phận hạm đội chiến đấu rút khỏi tinh vực Long Bow. Toàn bộ bộ đội mặt đất, không được phát sinh bất cứ xung đột gì với đế quốc Sous.
Trong sự tuyên truyền ngập trời, lại gặp phải một tràng chiến dịch "Tổn thất nghiêm trọng" ở tinh vực Bermuda Leray, đại đa số quốc dân Liên Bang Salerga, đã mặc nhận quyết định "Trung lập" của quốc hội.
Cuộc chiến tranh kéo dài này, đừng phủ xuống đầu người dân Liên Bang Salerga là được rồi.
Không ai quan tâm tới tình hình thế giới. Không ai thích chiến tranh.
Số ít thanh âm chống lại, giờ khắc này đã bị bao phủ. Đảng Dân Chủ Tự Do đã mượn sự chỉ trích việc chính phủ trong chiến tranh Leray đã có lập trường sai lầm mà nắm lấy quyền quyết định, dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Saive, toàn diện chèn ép Đảng Quốc Gia Tiến Bộ vốn chủ trương kháng chiến cầm quyền trước kia. Bọn họ một bên liều mạng tập trung quyền lợi, một bên thao túng quốc hội, sử dụng công cụ tuyên truyền đang nắm giữ để truyền bá cái gọi là chủ nghĩa hòa bình, đồng thời lại mượn việc này để đề cử một ứng cử viên Tổng Thống mới.
Ngay giữa thỏa hiệp chính trị như nằm mơ giữa ban ngày này, lại có một thân ảnh và một hạm đội, đã ngăn cản trước mặt đế quốc Sous.
Tướng quân Tolstoi, cùng hạm đội địa phương Long Bow đi theo ông ta.
Bông pháo hoa rực rỡ trước mắt Ulyanov này, chính là tàu chỉ huy của hạm đội địa phương Long Bow.
Chiến đấu giằng co suốt mười mấy giờ, hạm đội địa phương Long Bow, hầu như đã bị đánh cho tan vỡ rồi. Tolstoi đã hạ lệnh rút lui, suất lĩnh tàu chỉ huy đoạn hậu, lấy thân hi sinh cho tổ quốc. Trước khi chết, vẫn hô to Salerga muôn năm.
Cuộc chiến đấu hoàn toàn không cùng đẳng cấp này, ngay từ đầu, đã tràn đầy màu sắc bi kịch. Ở dưới thế tiến công mãnh liệt của hai đại hỗn hợp hạm đội đế quốc Sous, hạm đội địa phương Long Bow, vốn chỉ có một chiếc hàng không mẫu hạm, chín chiếc chiến liệt hạm cùng mười bảy chiếc tuần dương hạm, thế nhưng lại không hề do dự mà phát động xung phong hết lần này tới lần khác.
Các chiến hạm cũng không hiện đại của bọn họ, chém giết trong hạm đội Sous, đấu pháp liều mạng khiến cho trái tim người ta băng giá.
Ulyanov tin tưởng, nếu như toàn bộ quốc gia Salerga, đều giống như Tolstoi và hạm đội này của ông ta, vậy thì Sous đừng hòng nghĩ đến việc bước vào Liên Bang Salerga một bước.
Đáng tiếc, đám chính khách ngu ngốc ở cái quốc gia này đã đầu hàng rồi. Chỉ có vị lão nhân này, ở trong ngày tháng nhục nhã này, đã giành lại cho Salerga một chút tôn nghiêm.
Phía xa, hai chiếc chiến liệt hạm, một chiếc hàng không mẫu hạm cùng ba chiếc tuần dương hạm với vô số vết thương còn sót lại của hạm đội địa phương Long Bow Liên Bang Salerga, hiện đang rút lui. Đoạn hậu ở phía sau, chính là mấy chiêc tàu khu trục cao tốc và tàu ngư lôi còn sót lại.
"Ngừng truy kích." Ulyanov dừng mắt ở trong hư không đã tan hết ánh sáng, nhớ lại khoảnh khắc khi tàu chỉ huy của Tolstoi nổ tung.
"Thế nhưng..." Phó tư lệnh hạm đội số 2 Gorshkov nhỏ giọng nói: "Bọn họ rút lui về tinh vực Tự Do, sẽ tạo thành rắc rối rất lớn đối với tuyến tiếp viện của chúng ta. Hơn nữa, đối với liên minh thương nghiệp Phương Bắc ở Cảng Tự Do Mars mà nói, cỗ lực lượng này, chính là bọn họ không có khả năng đối phó được.
Ulyanov nhàn nhạt nói: "Chúng ta là khách nhân, không thích hợp kích thích dân chúng Salerga thái quá. Sự tình đuổi tận giết tuyệt, chúng ta bây giờ còn không có khả năng làm được. Huống hồ, hạm đội đối phương đã thoát ly khỏi sự khống chế của chúng ta, đêm dài lắm mộng. Nếu như bởi vì truy kích bọn họ mà dẫn đến việc tiến vào chiếm cứ Lam Thạch tinh xuất hiện biến cố gì, việc này đối với đế quốc chính là không gánh vác được. Về phần thế giới Tự Do, loạn một chút cũng tốt. Chúng ta vừa lúc để cho liên minh Phương Bắc hiểu rõ, bọn hắn chính là cần chúng ta như thế nào.
Đem ánh mắt hướng về tinh không bao la, Ulyanov lẩm bẩm: " Mà việc này, chính là cách duy nhất để biểu thị sự tôn kính của ta đối với vị anh hùng quốc gia đã mang trên lưng tội danh phản quốc kia. Cho dù, bọn họ là địch nhân của chúng ta."
"Rõ! Ngài tổng chỉ huy."
"Hạm đội chuyển hướng, mục tiêu, Lam Thạch tinh."
***********************************
"Tới rồi?" Điền Hành Kiện cầm máy thông tin, một bên vừa nói, một bên nhẹ nhàng đẩy rèm cửa sổ, nhìn quét qua con đường dưới tòa nhà phân quán Genel.
Trên đường phố vắng vẻ, các phóng viên tụm năm tụm ba, vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn của phân quán Thái Lưu.
Phóng viên quay phim của đài truyền hình, sớm đã đặt xong giá đỡ của thiết bị phát sóng trực tiếp cầm tay, khiêng máy quay phim tùy thời đợi lệnh. MC thời sự cao cấp nhất, lúc này cũng hoàn toàn không có dáng vẻ của một người nổi tiếng, tình nguyện đứng ở trên đường phố mà đau khổ chờ đợi, cũng không hề có ý nghĩ nghỉ ngơi một lúc ở trên xe phát sóng trực tiếp ngay gần đó.
Mập mạp cau mày, trong lòng rất không thoải mái, có một cảm giác như quan châu phóng hỏa, thế nhưng lại phát hiện ra bách tính đốt đèn (*). Rất hiển nhiên, hắn đã phát hiện một số nhân vật không giống người thường trong đám đông.
(xuất phát từ "只许州官放火, 不许百姓点灯", "chỉ cho phép quan châu phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn", ý chỉ mình tùy ý làm gì thì làm, thế nhưng lại hạn chế người khác, ở đây có nghĩa là mập mạp làm việc không thích bị kẻ khác chen vào)
Những người này, tuyệt đối không phải là phóng viên, cũng không phải là một người dân không biết sống chết nào đó. Vị trí mà bọn họ đứng đều rất bí mật, rất xảo diệu. Thế nhưng, loại khí chất sắc bén mà họ phát ra một cách tự nhiên, chính là không thể nào che dấu được.
Cảnh giác, âm lãnh, phảng phất như từng con chó đã được mau chóng lên dây cót, chỉ cần nhẹ nhàng thả ra một cái, lập tức sẽ nhảy ra ngoài.
Người như vậy, ngoại trừ quân nhân, ở trong thế giới Tự Do, cũng chỉ có đám tay chân đỉnh cấp mà xã hội đen nuôi dưỡng hoặc lính đánh thuê. Bọn họ sẽ không phải là sát thủ, bởi vì trong huấn luyện sát thủ, mài mòn các góc cạnh sắc bén chính là một khóa học bắt buộc. Sát thủ đứng đầu, ngươi thậm chí còn tưởng rằng hắn là một quý ông giàu có lịch sự học thức cao hay có lẽ là một tên công nhân cục cằn. Chỉ có tay chân cấp cao của xã hội đen cùng lính đánh thuê thì mới dùng phương thức hoàn toàn tương phản, huấn luyện ra một người có sát khí lăng lệ.
Ngày hôm nay, những người này xuất hiện ở đây, không phải chỉ là để đánh nhau một cách đơn giản như vậy. Chỉ cần nhìn dưới y phục phùng phình của bọn họ, mập mạp thậm chí có thể nhận ra loại súng năng lượng mà bọn họ mang theo.
"Làm lão tử sợ chết khiếp!" Mập mạp sắc mặt vô cùng lo sợ, con ngươi chuyển động cực nhanh, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu của mình.
Rốt cục, trong đám người ở đầu giao lộ, hắn đã tìm thấy người kia, hiện đang nhét một ngón tay vào lỗ tai mà ngoáy tới ngoáy lui.
"Trò chơi..." Mập mạp bỗng nhiên có chút mê man, hắn quay đầu, nhìn Helen cũng đang mê man y hệt, lẩm bẩm: "Sắp bắt đầu rồi."
Chiếc xe phi hành màu đen, sau khi đến gần đại lộ số 1 thị trấn Genel, đã đi chậm lại.
Harriman nhìn chằm chằm vào tòa đại lâu treo biển hiệu Thái Lưu ở trung tâm đường số 1 đang càng ngày càng gần kia (giờ mới biết thái lưu là nói moay Thái -nd) (update chương mới đi, Thái là trong Thái cực - nb).
Ở trên con đường dành cho robot ở phía sau xe bay, ba chiếc robot hình người đẹp đẽ mang phong cách của Tuyệt Sát Lưu đang theo sau. Tiếp sau nữa, chính là đủ loại robot phổ thông, robot phỏng vấn và xe truyền thông, xa xa, giống như một đợt thủy triều đang cuồn cuộn từ đường chân trời.
Harriman biết, chính mình một đường này, đã trở thành tiêu điểm thu hút toàn bộ ánh mắt của thế giới Tự Do. Trong biển người phía sau, không chỉ riêng những người vây xem, người ham mê robot cùng các phóng viên bình thường chỗ nào cũng có mặt này, đại đa số, chính là người của các đại lưu phái và các đại xã đoàn ở thế giới Tự Do.
Bọn họ đang chờ đợi để được chứng kiến một lưu phái bị khuất phục hoặc là mở màn của một cuộc chinh phạt ngươi chết ta sống.
Sau khi bị Thái Lưu thích quán niêm phong phân quán, mặc dù biết rõ song phương chính là một cuộc chiến tranh không liên quan đến hình thức truyền thống, thế nhưng Tuyệt Sát Lưu cũng nhất định phải phái ra cơ sĩ của mình, hướng về Thái Lưu mà phát động một cuộc trả thù ăn miếng trả miếng. Trong thế giới lưu phái robot, nằm ở vị trí đệ nhất lưu phái, đây là phương thức duy nhất để chứng minh vinh quang bất khả xâm phạm của mình.
Mà hiện tại, phân quán Thái Lưu duy nhất có thể phát động khiêu chiến, đã chỉ còn lại có một mình phân quán Genel này.
Là Chiến thần robot cấp ba của Tuyệt Sát Lưu, điều Harriman muốn làm lúc này, chính là cho tài xế lái xe bay chạy đến thẳng cổng chính của phân quán Thái Lưu, sau đó, đi vào cửa, thích quán.
Thế nhưng, Cooper sẽ để cho bọn họ cứ như thế đi vào phân quán Thái Lưu một cách dễ dàng sao? Thái Lưu sẽ chuẩn bị thủ đoạn gì để ứng phó với sự trả thù của Tuyệt Sát Lưu?
Harriman vặn vẹo cái cổ to lớn, phát ra hai tiếng rắc rắc nhẹ vang lên. Hít sâu một hơi, hắn đẩy mạnh cửa bước xuống xe, đi nhanh đến phân quán Thái Lưu.
Ba chiếc robot hộ vệ, mau chóng đuổi theo bước chân của Harriman.
"Bọn họ thực sự đã tới." Cooper ngồi ở trong xe bay, xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn Harriman đang càng lúc càng gần, trên mặt mang theo một nét cười châm chọc.
"Chiến thần robot cấp ba Harriman, đã từng đánh bại Vệ Kiến Sơn." Nakagawa Daiki ngồi ở bên cạnh Cooper lạnh lùng thốt: "Thực sự rất muốn xem trận quyết đấu này của Harriman cùng với cái gã mập mạp Liên Bang Leray kia một chút."
"Quyết đấu không quan trọng." Cooper hừ lạnh một tiếng, tựa đầu ở trên ghế dựa làm bằng da thật, hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi: "Được rồi, Monroe hiện tại thế nào?"
"Hắn đã điên rồi." Nakagawa Daiki tùy tiện trả lời một câu, tựa hồ không có ý tứ chuyển chủ đề, mắt dừng ở Cooper nói: "Hiện tại khai chiến, ngươi đã quyết định được rồi sao?"
"Theo ta đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ngươi có nghi vấn đối với quyết định của ta." Cooper mở mắt, nhìn Nakagawa Daiki, chậm rãi nói: "Ngươi cảm thấy, thời gian khai chiến sớm hay muộn, đối với chúng ta mà nói, có gì khác biệt sao?"
"Không có! "Nakagawa Daiki rất thẳng thắn trả lời. Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, chính tà bất phân. Ai có thể thắng, thì người đó có thể giành được quyền lực. Những xí nghiệp, thương đoàn, tiểu lưu phái cùng với xã đoàn kia, tùy thời đều sẵn sáng cúi đầu hướng người thắng mà nịnh nọt.
Để nghênh tiếp loạn cục mà đại chiến vũ trụ đã gây cho Cảng Tự Do Mars, Thái Lưu đã chuẩn bị nhiều năm. Chỉ khi Thái Lưu bước lên đỉnh cao, thì mới có thể nhất hô bá ứng.
Từ thứ ba tới thứ nhất, Nakagawa Daiki biết, việc này cũng không phải là một quá trình lâu dài. Lựa chọn duy nhất của Thái Lưu, chính là giải quyết dứt điểm, một lần là xong!
"Đế quốc Sous, đã binh lâm Salerga." Cooper quay đầu, nhìn ba vị trưởng lão đang suất lĩnh đám đệ tử Bazz và Weatherill ra ngoài nghênh đón, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói với Nakagawa Daiki: "Lúc này, chính là thời gian bọn họ lựa chọn người hợp tác. Thời điểm mọi việc kết thúc, chính là lúc các lưu phái khác bị áp chế đào thải. Nếu như Tuyệt Sát Lưu cùng Phá Sơn Lưu giành được cơ hội hợp tác lần này, vậy thì Thái Lưu sẽ tụt lại phía sau rồi bị thanh trừ."
"Điều này ta biết." Nakagawa Daiki không có bất cứ biểu tình gì.
"Thế nhưng ngươi không biết kế hoạch của Phỉ Minh..." Cooper cơ mặt co giật: "Ngươi không biết, ta cũng không biết. Thậm chí ở toàn bộ thế giới Tự Do, cũng không có ai biết! Thế nhưng bọn họ xác thực đã ở ngay chỗ này, ở ngay bên cạnh chúng ta, khiến cho mâu thuẫn trong lưu phái chúng ta từng bước leo thang."
Tựa hồ đang cố gắng bình ổn lại tâm tình, qua một lúc lâu, Cooper mới nói tiếp: "Ngươi nghĩ rằng nếu như ta ở trong Hội Liên Hợp Lưu Phái đạt được thỏa hiệp, những lưu phái này sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
"Sẽ không! "Nakagawa Daiki nói một cách thẳng thừng: "Chúng ta một khi thỏa hiệp, bất luận là lưu phái robot, hay là ở trước mặt Tây Ước, đều là một hồi tai họa."
"Cho nên..." Cooper mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Chúng ta nên ngồi ở chỗ này, thuận nước dong thuyền. Nhìn xem kết cục của những kẻ phản đối chúng ta trong Thái Lưu, nhìn xem thủ đoạn của Phỉ Minh, cũng nhìn Tuyệt Sát Lưu bị tiêu diệt! Có thể có cơ hội đồng thời lợi dụng Phỉ Minh cùng Tuyệt Sát, Phá Sơn hai đại lưu phái, đúng là ngàn năm khó gặp."
"Khi nào thì động thủ?" Ánh mắt của Nakagawa Daiki, cũng đã rơi xuống cửa chính phân quán, trên người ba vị trưởng lão cùng đám đệ tử trực hệ của bọn họ trong Thái Lưu. Sau khi Monroe và Nagakawa Yuu một tàn phế một chết, trong phân quán Genel, chỉ còn lại có Bazz, Weatherill và mấy đệ tử thân truyền của Vệ Kiến Sơn. Cái phân quán này biến mất, đối với tập đoàn Cooper mà nói, cũng không tính là tổn thất gì.
"Nếu như Harriman giết chết cái gã mập mạp kia, tự nhiên là sẽ không có chuyện của chúng ta." Cooper vô thức mà nhìn qua các nhân viên đang rải rác khắp xung quanh phân quán Thái Lưu và mái nhà của tòa nhà đối diện một chút, giọng căm hận nói: "Nếu như hắn chết ở trong tay mập mạp, lập tức động thủ!"
"Nếu như chỉ có thắng thua, không có sinh tử?" Nakagawa Daiki hỏi.
"Quyết đấu thế này, với tính cách của Harriman cùng đặc điểm kỹ xảo của Tuyệt Sát Lưu, lại chẳng phân biệt được sinh tử hay sao?" Trong ánh mắt Cooper, đang lóe ra quang mang điên cuồng: "Nếu như thật sự xuất hiện tình huống như vậy, vậy thì cùng tống cả hai xuống địa ngục đi. Cái bát nước bẩn này, thuận tiện đổ lên trên người của Phá Sơn Lưu!"
Nakagawa Daiki gật đầu, Cooper tính toán như vậy, cũng coi như là chu đáo chặt chẽ rồi. Đến lúc đó, loạn cục mở ra, dù cho Tuyệt Sát Lưu hoài nghi sự tình là do Thái Lưu làm, thế nhưng, ở dưới tình huống không có chứng cứ, bọn hắn cũng chỉ có thể lên án bề ngoài. Thái Lưu là địch nhân của bọn hắn, thế nhưng mối quan hệ của Phá Sơn Lưu và bọn hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Bất luận thế nào, bọn hắn cũng sẽ không cho phép Phá Sơn Lưu đứng ở trên bờ chế giễu.
Cho dù không có lấy cớ này, Nakagawa Daiki tin tưởng, Kilburn cùng Cooper, cũng đã sớm có kế hoạch đem Phá Sơn Lưu kéo vào vũng nước đục này.
Ai cũng đừng nghĩ được an ổn. Không phải cá chết, thì là lưới rách!
Hiệu lệnh loạn cục ở Cảng Tự Do Mars, chỉ có một người!
Nakagawa quay đầu nhìn về phía Harriman, đang chậm rãi đi về phân quán Thái Lưu, dưới sự hộ vệ của ba chiếc robot.
Bỗng nhiên, con mắt của ông ta, giống như bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào, kịch liệt co rút lại.