Sanji và Vệ Kiến Sơn cũng chậm rãi ngồi xuống. Ba trưởng lão liếc nhau, không khỏi cười khổ một tiếng.
"Trong số các binh sĩ Leray, người có thân thủ tốt được như Điền tướng quân, sợ rằng không nhiều lắm đi?" Vệ Kiến Sơn sắc mặt ngưng trọng, có chút khẩn trương lại có chút chờ đợi: "Vừa rồi mấy chiêu, là võ học?"
Vệ Kiến Sơn đứng lên, đi tới nơi trống trải trong phòng khách, quyền trái tung thẳng, thu quyền đá chân, bước vòng tiến lên, gập người móc ngược, quét mũi chân, tung chân nhằm hạ bộ, bật người lên gối, ném rồi lại vỗ. Từng bộ động tác liên tiếp nhau, đứng nghiêm nói: "Hôm qua nhìn lại băng ghi hình thích quán của Điền tướng quân, phát hiện ra rất nhiều chỗ không mưu mà hợp. Chân chính chứng thực suy đoán của ta, chính là vừa rồi."
Vệ Kiến Sơn vừa nói chuyện, trên mặt mỉm cười. Biểu tình lạnh lùng nhất thời như mưa thuận gió hoà, cảnh tượng giương cung bạt kiếm lúc vừa gặp mặt nhất thời biến mất không tung tích.
Mập mạp cũng cười ngu ngơ, chính là không tiếp lời.
Ba người này cùng nhau tìm tới cửa, mập mạp dùng mông cũng biết rằng đã xảy ra chuyện gì.
Đúng như suy đoán khi trước, Thái Lưu, cũng không phải là người người đều đồng lòng với Cooper. Trong ba người này, Sanji từng có xung đột với mình, trên thực tế ông ta hẳn là rõ ràng, mình chính là đã thả cho một con ngựa. Bọn họ sau khi biết được thân phận của mình, lại không dẫn người đến, đủ để chứng minh bọn họ không có ý tứ muốn lập tức trở mặt động thủ với mình.
Cái gọi là có chỗ dựa thì không có sợ hãi, thân phận của mình căn bản là không sợ bại lộ. Ngược lại, trước khi đối phương không biết rõ được căn nguyên sự tình, thân phận Phỉ Minh sẽ chỉ khiến cho bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ. Có cường hoành mấy đi chăng nữa, cũng bất quá chỉ là một cái lưu phái ở thế giới Tự Do mà thôi. Cho dù là Liên Bang Leray hiện thời thân trong khốn cảnh, cũng không phải thứ mà bọn họ nguyện ý đơn giản trêu chọc.
Lần này bọn họ đến, càng nhiều hơn, sợ hãi chính là vì mình khi thích quán phô bày ra bộ kỹ xảo điều khiển robot không khác lắm so với Thái Lưu. Thái Lưu mặc dù đứng hàng thứ ba trong số các lưu phái, kỹ xảo thế nhưng chỉ nằm ở trung lưu, đây là sự thực từ lâu mà mọi người đều biết, cũng là một nguyên nhân quan trọng khi nhằm vào Thái Lưu của mập mạp. Nghĩ tới đây, mập mạp liền liếc sang trưởng lão Sanji, bởi vì bầu không khí trầm mặc nên rõ ràng đang có chút bất an. Trong ba người, vị tam trưởng lão này, lòng dạ đơn giản hơn rất nhiều.
"Điền tướng quân nói vậy đã hiểu rõ ý đồ đến đây của chúng ta." Jefferey biết cái gã mập mạp trước mắt này thoạt nhìn có vẻ ngây ngô, kỳ thực lại giảo hoạt không gì sánh được, lúc này liền không hề quanh co lòng vòng: "Nói thật, chúng ta đến, đích xác là không có địch ý gì. Chỉ bất quá, Thái Lưu tuy rằng Long xà hỗn tạp, rất nhiều chuyện đều không quá sáng lạn, thế nhưng, chúng ta dù sao cũng là một thành viên của Thái Lưu, cứ trơ mắt nhìn Điền tướng quân đem Thái Lưu ra gánh hộ tiếng xấu như thế, vẫn là không thể khoanh tay đứng nhìn."
"Nói lời này làm gì vậy?" Mập mạp chơi trò xoay Thái cực đẩy đông tây: "Tuy rằng thân phận của ta có chút đặc thù, bất quá, tiến vào Thái Lưu cũng là do quán trưởng Cooper của các ông khóc lóc cầu xin ta vào. Tới Thái Lưu, không chỉ giúp các ngươi thanh lý môn hộ, lại còn đại triển thần uy, thích xuống chín võ quán robot của cừu gia. hiện tại ở thị trấn Genel chính là là chúng ta Thái Lưu một nhà độc đại. Sao lại có thể nói rằng gánh hộ tiếng xấu vậy chứ?"
Ba trưởng lão hai mặt nhìn nhau, lúc nói chuyện, cái tên này vậy mà đã hồn nhiên quên luôn vửa rồi mới thừa nhận tiến vào Thái Lưu để quấy rối rồi. Nhìn sắc mặt hắn, phỏng chừng cũng sẽ không thừa nhận.
" Minh nhân không nói ám thoại." Jefferey lắc đầu nói: "Mưu đồ của Điền tướng quân, sợ rằng không phải suy nghĩ vì Thái Lưu đi. Nói đến thích quán, Thái Lưu không dám tự coi nhẹ mình, cũng muốn thích xuống mấy cái võ quán robot này ở thị trấn Genel. Thế nhưng vấn đề chính là, tranh đấu giữa các lưu phái, luôn luôn tuân theo quy tắc. Thích quán gây sự, người ta lẽ nào sẽ không trả thù?"
"Điều này ta thực sự còn chưa nghĩ tới." Mập mạp gãi gãi đầu, thành khẩn nói: "Làm mọi người thêm phiền phức rồi. Hay là, ta tự nhận lỗi từ chức?"
Ba vị trưởng lão chỉ cảm thấy trên trán mây đen mù mịt, cái gã mập mạp này còn trơn hơn cả cá chạch, hắn phẩy tay một cái, lần thích quán liền không tính là do Thái Lưu sao?
" Điền tướng quân, biết lai lịch của Thái Lưu không?" Jefferey chuyển mở đề tài.
" Cái này..." Mập mạp nói: "Ngược lại không rõ ràng lắm."
" Thái Lưu, lấy chiêu thức cương mãnh, giỏi về áp sát cường kích trứ danh." Vệ Kiến Sơn ở bên cạnh mở miệng nói: "Người thường đều cho rằng nguyên gốc của Thái Lưu là từ thuật cách đấu của tộc Kaiwa, trên thực tế, Thái Lưu là phủ cực thái lai (đến cùng lại thông suốt), lấy quẻ Thái trong Chu Dịch làm tên. Vừa có cát tường, lại có ý cương mãnh như Thái Sơn áp đỉnh. Thái Lưu, khởi nguyên từ Trenock, đồng tộc với ta và cậu."
"Nha?" Cái n thuyết pháp này, mập mạp có lẽ lần đầu tiên nghe được. Rất nhiều lưu phái, đều lấy đặc điểm của bản thân, hoặc là tên bang hội, tên chủ tông thậm chí là tôn giáo tín ngưỡng làm tên hiệu. Như Huyễn Ảnh Lưu, Hắc Long đạo, Minh Tâm lưu, Tuyệt Sát Lưu, Phá Sơn Lưu,... Thái Lưu trước đây chỉ là môn phái nhỏ hạng ba, lai lịch lịch sử, ngược lại có rất ít người khảo cứu.
" Robot tư nhân dân gian, bởi vì nguyên cớ phát triển của lịch sử, trên phương diện điều khiển cùng sử dụng, đã hoàn toàn khác biệt với robot quân dụng. Robot tư nhân càng chú trọng vào cận thân cách đấu." Vệ Kiến Sơn nói: "Bởi vì vận dụng các loại võ học, vậy nên cách đấu robot đã thoát khỏi tốc độ và lực lượng đơn thuần, bắt đầu hướng về trình độ cao hơn. Mà những thứ này, chính là lực lượng bí ẩn bất truyền của lưu phái. Kỹ xảo hạch tâm của Thái Lưu, chính là do mấy đường quyền pháp cổ diễn biến mà thành. (ẩn 2 từ chướng mắt, anh em biết là từ nào rồi đấy).
"Bất quá, bởi vì Liên bang Địa Cầu giải thể, các dân tộc trên tinh cầu di dân hỗn chiến kéo dài đến hơn một nghìn năm, lịch sử đứt đoạn, vậy nên Thái Lưu có được, chỉ là da lông mà thôi." Vệ Kiến Sơn thở dài nói: "Mấy đường quyền vừa rồi, bất quá chỉ là mấy bộ động tác không thành hình trong võ thuật cổ mà thôi. Nếu thực sự cho cao thủ nhìn, chỉ sợ người ta liền cười cho rụng răng. Khiến cho Thái Lưu quật khởi, vẫn luôn là mộng tưởng của tất cả mọi người trong Thái Lưu."
" Thái Lưu vẫn còn quật khởi?" Mập mạp cười nói: "Đây chính là lưu phái bài danh thứ ba đấy a."
Nghe ra sự chế nhạo trong miệng mập mạp, ba trưởng lão đồng loạt đỏ mặt lên. Vệ Kiến Sơn nói: "Nói thật, mấy hành vi mà Cooper đã làm, chúng ta cũng không tán thành. Bất quá, dù sao đệ tử vài năm nay của Thái Lưu, so với trước đây thì nhiều hơn rất nhiều. Nhìn Thái Lưu từ từ hưng thịnh, điều chúng ta có thể làm, chỉ là không ủng hộ cũng không phản đối mà thôi."
"Không ủng hộ không phản đối." Mập mạp nghịch nghịch chén trà trong tay nói: "Nói trắng ra là nhìn rất vui vẻ thì có."
Ba trưởng lão liếc nhau, Jefferey nói: "Chúng ta ba người, còn có rất nhiều đệ tử lưu phái, thật sự là không có hứng thú đối với tranh đấu quyền thế. Điều mà chúng ta một lòng một dạ, chỉ là tận lực bảo lưu căn cơ, hoàn thiện kỹ xảo hạch tâm của Thái Lưu mà thôi. Cooper liên hệ với Tây Ước, bố trí tương lai, chúng ta biết rất ít. Bất quá, chúng ta có thể bảo đảm, bất kể là Điền tướng quân muốn làm gì nhắm vào Cooper, chúng ta đều sẽ ở ngoài cuộc."
"Lời này là như thế nào vậy?" Mập mạp vẻ mặt ngạc nhiên: "Ta vì sao phải làm gì nhằm vào quán trưởng Cooper chứ? Bất quá, hảo ý của ba vị trưởng lão, ta vẫn là tâm lĩnh. Hơn nữa, ba vị thực sự nghĩ rằng qua một thời gian nữa, các người có thể đứng ngoài cuộc được sao?"
"Chúng ta..." Jefferey thở dài, trở nên im lặng. Trên thực tế, từ khi lão quán trưởng qua đời, Thái Lưu bị Cooper kéo đi đến cái bước này ngày hôm nay, bọn họ sớm biết rằng đã không thể ngừng lại được. Sở dĩ vẫn còn chưa trở mặt với Cooper, là do tâm lý mong mỏi Thái Lưu được mạnh mẽ như thế này.
Hiện tại, Thái Lưu dưới sự chỉ huy của Cooper, càng chạy càng xa. Đủ loại người liều mạng gia nhập, sớm đã khiến cho một Thái Lưu nguyên bản trước kia mặc dù không nổi tiếng, thế nhưng đoàn kết thẳng thắn, hiện tại lại có sự thay đổi về chất. Sự bộc phát của cuộc chiến tranh này, đã khiến cho ba người cảm giác được sự nguy hiểm. Dựa theo lộ tuyến của Cooper, tiếp theo Thái Lưu thật sự là không chơi được nữa. Thua, Thái Lưu từ đây biến thành tro bụi. Thắng, Thái Lưu cũng không còn là Thái Lưu mà bọn họ hi vọng được thấy kia nữa.
Huống hồ, đâu mà thắng dễ như vậy chứ. So với những lưu phái truyền thống kia, Thái Lưu bất quá chỉ là tập hợp của một đám liều mạng, cũng là đám ô hợp. Một khi tai họa lâm đầu, lập tức sẽ sụp đổ, ai cũng sẽ không cùng sống chết với Thái Lưu.
Những điều này, đều vẫn còn là nhìn từ bề ngoài đấy.
Jefferey nhìn qua mập mạp một chút, thầm cắn răng. Mình ba người sở dĩ muốn bắt đầu từ con số không, vẫn còn một nguyên nhân trọng yếu hơn nữa.
Đã hơn một năm này, Cooper vẫn ngầm tiến hành hợp tác một hạng mục với Tây Ước. Đó tuyệt đối là rời xa chính nghĩa lừa dối phản bội toàn bộ các lưu phái robot dân gian. Cái con người này ham mê lợi lộc, đi lên, chính là một còn đường không có lối về. Ngoài mấy đệ tử trước đó đã đưa đến cái nơi kia ra, hiện tại, hắn thậm chí còn muốn đưa qua cả Monroe... Cái hạng mục nghiên cứu kia, một khi bại lộ, Thái Lưu lập tức sẽ bị người người chỉ trích.
Đây là bí mật lớn nhất của Thái Lưu. Cái bí mật như quả địa lôi này, cũng đã trở thành tảng đá lớn đè nặng trong lòng của đám người Jefferey.
Jefferey chậm rãi nói: "Chúng ta vẫn có một dự định, muốn đem theo một bộ phận các đệ tử sang phân quán ở Trenock, lập một chủ tông khác. Có lẽ, có thể bảo tồn một chút mầm mống cho Thái Lưu sau cuộc chiến."
"Cái cách này kỳ thật không tệ." Mập mạp gật đầu lia lịa, nhãn thần lóe ra, rất không thành khẩn nói: "Ba vị đặt biệt tới tìm ta, là cần ta hỗ trợ gì sao?"
Jefferey mau chóng đánh mắt với Vệ Kiến Sơn, Vệ Kiến Sơn tiếp lời nói: "Nói thật, tối hôm qua nhìn đoạn ghi hình Điền tướng quân thích quán, phát hiện ra kỹ xảo cách đấu mà Điền tướng quân sử dụng có rất nhiều chỗ, cùng với kỹ xảo truyền thừa của Thái Lưu cực kỳ tương tự, thế nhưng lại cao minh hơn rất nhiều. Lấy chiêu đá cao chân rồi xoáy lên gối kia mà nói, chúng ta tuyệt đối không thể làm được tốc độ nhanh như vậy. Muốn lập chủ tông khác, kỹ xảo cũng cần nội tình. Thế nên, muốn nhờ Điền tướng quân chỉ điểm một hai."
Nói xong, ba người tràn đầy hi vọng nhìn mập mạp.
Mập mạp thần tình cổ quái nhìn qua Vệ Kiến Sơn một chút, lại nhìn qua Jefferey và Sanji, bỗng nhiên cười ha ha: "Nghề chính của ba vị trưởng lão là buôn bán đúng không. Cái bàn tính này đánh ra thật là thiện nghệ đấy." Đang cười cười, sắc mặt liền trầm xuống: "Mấy lão muốn đi đâu thì đi, liên quan quái gì đến ta chứ, kỹ xảo hạch tâm này, tùy tiện nói mấy câu là có thể dạy bừa được sao?"
" Vậy ngươi có điều kiện gì mới bằng lòng dạy?" Nhất thời tình thế cấp bách, Sanji nhịn không được mà kêu lên.
Từ sau khi nhìn đoạn ghi hình, ba người đã như tìm được chí bảo. Trong đoạn ghi hình, Điền Hành Kiện điều khiển robot phổ thông do các phân quán cung cấp, sử dụng một bộ kỹ xảo cách đấu mau lẹ cương mãnh, quả thực khiến cho bọn họ mở to mắt ra mà nhìn. Rất nhiều động tác xoay chuyển không lưu loát trong kỹ xảo của Thái Lưu, gã mập mạp này đánh lại không hề có trở ngại, một số chiêu thức khi sử dụng, đã tới trình độ không thể tưởng tượng nổi.
Vệ Kiến Sơn là Chiến thần robot cấp hai, Jefferey cùng Sanji, cũng đều là Thống Lĩnh robot cấp một. Đối với cách đấu robot, đã trầm mê cả đời, đến nằm mơ cũng không nghĩ ra được rằng cách đấu robot vậy mà lại có chiêu thức xảo diệu như vậy. Từ cái thời khắc kia trở đi, thân phận các loại của mập mạp đã hoàn toàn còn là vấn đề gì nữa rồi. Bọn họ một lòng một dạ chỉ hy vọng nhận được bộ kỹ xảo này. Ngoại trừ sự si mê đối với cách đấu robot, quan trọng hơn là, có được bộ kỹ xảo này, Thái Lưu cho dù là sụp đổ, tương lai cũng có thể Đông Sơn tái khởi!
Ba lão cáo già vong vo quanh co một vòng lớn như vậy, đơn giản là muốn cho thấy thái độ, khiến cho mập mạp lĩnh một cái nhân tình. Lại nhân cơ hội bỏ ra chút giá trị, tiền cũng được, mỹ nữ cũng được, cuối cùng chỉ cần đem kỹ xảo về tay. Thái Lưu cứ tiếp tục như thế này, tiền đồ vô định. Bọn họ ba người lại không muốn tham gia tranh đấu trong tương lai, cầm kỹ xảo đi Trenock bàng quan mới là thượng sách. Trong ý nghĩ của bọn họ, mình kêu phá được thân phận của mập mạp, lại đem Cooper bán cho hắn, mình thì dứt áo rời đi, gã mập mạp này hẳn là phải cảm động đến rơi nước mắt, mình cũng có thể mãn nguyện hài lòng mới đúng. Ai ngờ gã mập này ngay từ đầu lại không hề sợ hãi, lúc này liền không chút khách khí nói thẳng ra tính toán của đám người mình, vẻ mặt lại trào phúng không thèm tiếp lời.
Chiêu này, lừa mấy gã thanh niên bình thường thì còn được, còn ở trước mặt gã mập mạp này, ba người chỉ cảm thấy mặt già đỏ lên.
" Đương nhiên...." Bản lĩnh nhào nặn người khác của mập mạp chính là trời sinh, công phu mồm mép của tên lừa đảo, cũng không phải là ba vị trưởng lão cả đời chuyên tâm nghiên cứu cách đấu robot có thể tưởng tượng được, lập tức làm một cú ngoặt, khoan thai nói: "Kỹ thuật cách đấu Robot muốn tiến bộ, mấu chốt ở việc giao lưu, khư khư giữ của thật sự là không được. Kỳ thực ta cũng rất muốn đem bộ kỹ xảo này lấy ra để chia sẻ với mọi người, mà không chỉ riêng bộ kỹ xảo này..." Hai tay của hắn mô phỏng cần điều khiển cùng bàn phím, mau lẹ cử động một chút, năm ngón tay phải điểm liên tiếp, làm ra một động tác điều khiển, nói tiếp: "Còn có các kỹ xảo hạch tâm của mấy lưu phái khác... Thế nhưng, ta không phải là tông chủ của Thái Lưu. Truyền thừa kỹ xảo như vậy, không khỏi có chút danh không chính ngôn không thuận."
Sau khi xem tư liệu về mấy cuộc thi đấu khiêu chiến cấp Ma vương của Thái Lưu trong căn cứ hải tặc Râu Đỏ, mập mạp đã nhốt mình trong phòng, nghiên cứu về tư liệu cách đấu của tất cả các lưu phái mà Barbarossa tìm được. Trong đống tư liệu hình ảnh này, mập mạp đã rất kinh hỉ mà phát hiện ra, kỹ xảo cách đấu robot của các lưu phái dân gian, hóa ra lại không thoát khỏi phạm trù võ học robot mà mình học tập. Bất kể là xem những động tác gì của các lưu phái này, hắn đều có thể cấp tốc mô phỏng điều khiển theo.
Hơn nữa, bảy mươi hai chiêu trong {{Võ Công Bí Tịch}} mà mình học tập, có phần hơn những kỹ xảo của các lưu phái này, đó chính là ở chỗ các số liệu tính toán về lộ tuyến, phương vị và lực lượng từ cách đấu tay không biến thành điều khiển robot.
Chẳng hạn như, cùng một chiêu áp sát đá chân của Thái Lưu, mình có thể căn cứ vào vị trí, tốc độ và tư thế của đối thủ, mau chóng xác định thời điểm ra chân, chiêu số tiếp nối cùng phương vị di chuyển, từ đó đưa chân ra càng chuẩn xác hơn, thương tổn càng cao hơn. Mà các lưu phái robot dân gian bình thương, ở phương diện này, đều chỉ là những đường lối cố định khô khan. Bất kể là vị trí đối phương như thế nào, bọn họ đều đá chân giống nhau.
Vệ Kiến Sơn nhìn chằm chằm vào bàn tay của mập mạp, mô phỏng động tác vừa rồi của hắn, tưởng tượng ra hành động của robot, đột nhiên nhảy dựng lên cả kinh nói: "Đây là... Đây là... Tâm Khẩu (ngực) Đao của lưu phái Berkshire. Jefferey và Sanji nghe thấy thế liền giật mình, trợn to mắt nhìn mập mạp. Chả trách bọn họ kinh ngạc, một năm trước, cái lưu phái nhỏ lấy tên của tông chủ đầu tiên làm tên này, chính là bị Thái Lưu phái Monroe đốt trụi. Berkshire chết trận, tiểu lưu phái thành lập chưa được mười năm liền tiêu tan thành mây khói.
Mà Berkshire sở dĩ dám lập phái ở Cảng Tự Do, thứ dựa dẫm, chính là chiêu Tâm Khẩu Đao này. Vài lần, cơ sĩ tới cửa thích quán thậm chí khiêu chiến, đều là ở thời khắc mấu chốt bị lực bổ từ ngực do tay phải robot của Berkshire mạc danh kỳ diệu uốn cong chọc thủng khoang lái mà nuốt hận bại trận.
Bất kể là nhìn đi nhìn lại kiểu nào, mọi người cũng đều không rõ, bàn tay nguyên bản vừa mở vừa khép của Berkshire, là dùng cách nào mà trong nháy mắt lại co được về ngực, sau đó đột nhiên phát lực. Phải biết rằng, lực đạo khi thu tay, cùng khoảng cách ngắn ngủi khi ra chiêu từ ngực, rất khó để đột phá khoang lái robot vốn được phòng hộ trọng điểm.
Ban đầu, chính là để đạt được một chiêu này, Cooper mới lệnh cho Monroe tìm tới cửa phát động khiêu chiến cấp Ma vương. Nếu như không phải Cooper đã dùng thủ đoạn để khiến cho Berkshire ném chuột sợ vỡ đồ, nếu như không phải Monroe đã tỉ mỉ nghiên cứu đấu pháp của Berkshire, luôn dựa vào tốc độ tay để áp sát người rồi quấn lấy tấn công một cách điên cuồng mạnh mẽ, vậy thì Monroe không nhất định có thể trốn khỏi một chiêu này.
Cuối cùng, Berkshire tự sát chết, chiêu Tâm Khẩu Đao này cũng trở nên tuyệt hậu. Các đại lưu phái đều đã từng nghiên cứu tỉ mỉ qua, thế nhưng ai cũng không hiểu rõ được bí quyết điều khiển trong đó. Tuy rằng chỉ là một chiêu, nhưng một chiêu này quá nổi tiếng rồi. Cho dù các phái có rất nhiều tuyệt chiêu có sức sát thương lớn hơn Tâm Khẩu Đao, thế nhưng thứ vẫn không thể chiếm được, chung quy vẫn là thứ tốt. Không nghĩ tới, thủ pháp điều khiển một chiêu này, trong tay gã mập, lại có thể tùy tiện mà sử ra như thế! Lại vô tình khiến cho Vệ Kiến Sơn nhìn thấy thanh thanh sở sở. Với trình độ robot của Vệ Kiến Sơn, chỉ cần ngưng thần suy nghĩ, là có thể hiểu ra bí quyết trong đó. Vừa suy nghĩ cẩn thận điểm quan trọng trong chiêu này, Vệ Kiến Sơn quả thực mừng rỡ như điên.
Sau khi mừng rỡ xong, ánh mắt nhìn mập mạp của ba vị trưởng lão cũng khác hẳn rồi. Mập mạp dám cá rằng, nếu như cứ thế thả ba lão này ra, nói không chừng bọn họ sẽ bí quá hoá liều mà thịt mình một cú.
" Kỹ xảo như vậy ta còn có rất nhiều...." Mập mạp cầm lấy ấm trà, rót cho ba người, cười nói.
Ba vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời trở nên khó xử, đáy lòng ngứa ngáy.
Những kỹ xảo này, đối với cơ sĩ dân gian mà nói, sức mê hoặc to lớn, quả thực khó có thể tưởng tượng --- Đây căn bản là gốc rễ lập phái của các lưu phái! Thế nhưng, với thân phận Phỉ Minh của mập mạp, con đường sẽ đi, hiện nay thoạt nhìn thậm chí còn nguy hiểm hơn cả con đường của Cooper.
Liên Bang Leray, lúc này chính là tự thân khó bảo toàn đi.
" Kỳ thực, hiện tại mọi người cũng đừng vội vàng quyết định...." Ánh mắt mập mạp liếc tới Helen đang ló đầu vẻ mặt lo lắng ở cửa phòng, chớp chớp con mắt nói: "Cảng Tự Do gần đây, rất không thái bình. Phỏng chừng hai ngày này, sẽ xảy ra nhiều chuyện khiến cho ngươi ta khiến cho ngươi ta không thể tưởng tượng được, mọi người cứ chờ một chút. Nhìn tốt rồi, nói chung, bất kể là như thế nào, ta sẽ không khiến cho tinh anh hạch tâm của Thái Lưu vô duyên cớ mà hi sinh. Cần truyền thụ, cần bảo vệ, ta rất rõ ràng."
Ba vị trưởng lão ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn mập mạp, trong lòng đồng thời thở dài. Bọn họ biết, đây rốt cuộc là hứa hẹn của mập mạp rồi. Một hồi loạn cục, đã được khởi động rồi, cũng không dừng lại được nữa. Đám người mình đây bất quá chỉ là mấy cơ sĩ truyền thống, xoay mình cũng không dậy nổi cơn sóng gió gì. Hoặc là, rời xa Cảng Tự Do. Hoặc là, nhất định phải lựa chọn giữa mập mạp và Cooper.
Sự lựa chọn này, rất dễ dàng, cũng rất gian nan.
*******************************
Ánh dương quang buổi trưa, ấm áp chiếu vào thành Trung Tâm Mars đang trong đầu xuân. Trong nhà hàng, mọi người đang ra vào ăn cơm trưa nối liền không dứt. Quán cà phê ven dường, các cô bác gái vừa mới dạo qua chợ sáng đang kiểm tra lại bao lớn bao nhỏ các chiến lợi phẩm, một bên líu ríu thảo luận về giá cả, kiểu dáng. Tất cả, đều có vẻ bình tĩnh như vậy, bình thường như vậy.
Sau khi chuyện Thái Lưu thích quán xảy ra, đã trôi qua gần mười sáu giờ. Nguyên bản xung đột như Hỏa Tinh đụng Trái Đất trong dự đoán, cũng không có lập tức xảy ra.
Thế nhưng, chỉ cần nhìn kỹ vào các phóng viên đã toàn bộ tản ra các góc của thành phố, liền biết được, sự bình tĩnh mà tất cả biểu hiện ra này, bất quá chỉ là sự im lặng trước cơn bão tố mà thôi.
Thị trấn Genel, võ quán robot của chín nhà đều đã đóng cửa. Ngọn đèn phong quán màu trắng, giống như một dấu hiệu của sự sỉ nhục.
Trong cả, chiến hạm bỏ neo đã ít đi rất nhiều. Sáng sớm, các chiến hạm lệ thuộc các thế lực lớn, đều đã nhanh chóng rời cảng, đi về hướng không rõ. Bất quá, trung tâm dẫn đường vũ trụ, cũng không vì thế mà trở nên rảnh rỗi. Bắt đầu từ buổi sáng, từng chiếc chiến hạm lai lịch bất minh, đã dùng đủ loại danh nghĩa để xâm nhập vào trong không vực Cảng Tự Do.
Căn cứ lính đánh thuê phân bố ở trong thành thị, đã tăng số người canh gác. Các phóng viên bất luận là nghĩ đến cách nào, đều không thể nhìn lén vào được trong. Mặc dù trèo lên tòa nhà cao tầng, có thể thấy được, cũng chỉ là sân huấn luyện hoang vắng trống trơn cũng từng hàng ký túc xá.
Mấy tổ chức xã hội đen nổi danh, ngược lại lại không hề cố kỵ. Các hán tử quần tụ thành từng đám, mặt âm trầm mà tập trung lại trên địa bàn của riêng mình, nhìn chằm chằm vào mọi người. Chỉ cần xem bên trong quần áo của bọn họ cộm cộm lên một cục, là có thể biết được, bọn họ lúc này nguy hiểm tới mức nào.
Lừa đảo, trộm cắp trải rộng khắp con đường, lúc nào đều biến mất. Hiện tại không phải là thời điểm tốt để làm ăn. Một chút khinh suất, sẽ đổi lại toàn thân đầy máu.
Trong khu công nghiệp, các xí nghiệp dưới tay các đại tập đoàn tài chính, có một số đã cho nghỉ rồi. Số còn lại mặc dù còn đang sản xuất, bầu không khí cũng hoàn toàn khác hẳn với ngày thường. Cổng lớn nguyên bản thường ngày có rất ít bảo vệ, nay đã được đoàn bảo an toàn bộ xuất động đi hộ vệ. Từng chiếc robot, cũng không biết từ nơi nào xuất hiện, đang lấp đầy toàn bộ khu xưởng.
Tất cả những chuyện này, đã bị các phóng viên đang khẩn trương tới cực điểm ghi lại. Tất cả mọi người biết, khi một viên Hỏa Tinh rơi vào trong cái thùng hỏa dược này, bọn họ, sẽ được chứng kiến một tờ lịch sử mới của Cảng Tự Do Mars.
Hỏa Tinh ở đâu?
Nó lúc nào thì sẽ rơi xuống?
"Đây là một sự hiểu lầm."
Trong phòng hội nghị của Hội Liên hợp Lưu phái, Cooper nhẹ nhàng mà phẩy rơi tàn xì gà, nhàn nhạt nói: "Đây cũng là một chuyện ngoài ý muốn. Ta không ngờ được rằng, Quách trưởng lão sẽ đi thích quán. Cũng không ngờ được rằng, trình độ của cậu ta, lại có thể đơn giản mà phong hết các phân quán của các vị ở thị trấn Genel. Điều này có thể trách được ai chứ?"
"Hiểu lầm?" Trong phòng hội nghị tập trung đông đúc, nhất thời náo động hẳn lên.
Lần hội nghị khẩn cấp mời dự này của Hội Liên hợp Lưu phái, phải nói là cố gắng cuối cùng cần làm để các giải quyết xung đột. Người đề nghị, chính là Minh Tâm lưu đại biểu cho các lưu phái nhỏ. Mà tông chủ của tam đại lưu phái, cũng không ngoại lệ đều đã đến dự họp.
Theo cách nghĩ trước đây của mọi người, Thái Lưu, muốn dàn xếp ổn thoả, sẽ phải đưa ra một lời giải thích. Dù sao thì, thế lực của các đại lưu phái, cũng không phải là một mình Thái Lưu có thể chống lại được. Một khi xung đột bộc phát, thế cục ở Cảng Tự Do, sẽ bị phá vỡ hoàn toàn. Thái Lưu bị tan thành tro bụi không nói, đến các tiểu lưu phái cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đây là điều mà bất cứ ai cũng không hề muốn thấy, chí ít là hiện tại không muốn.
Mà đối với Tuyệt Sát Lưu cùng Phá Sơn Lưu mà nói, bọn họ nghĩ không ra, Thái Lưu vì sao lại tùy tiện gây sự như vậy, bọn họ cũng không biết Thái Lưu là dựa vào cái gì. Muốn thăm dò nội tình của đối thủ, ngồi xuống nói chuyện, có lẽ chính là một biện pháp tốt.
Thế nhưng, giải thích của Cooper, vậy mà chỉ là một sự hiểu lầm.
" Hiểu lầm...." Kilburn nhìn chằm chằm vào Cooper, lạnh lùng thốt: "Nếu như Tuyệt Sát Lưu thích xuống tất cả các phân quán của Thái Lưu, ta cũng dùng hiểu lầm để giải thích, không biết quán trưởng Cooper có thể tiếp nhận hay không?"
"Tiếp nhận!" Cooper thản nhiên cười: "Ta tin tưởng, các đại cao thủ của Tuyệt Sát Lưu, đều sớm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đúng không? Tiếp nhận hay không tiếp nhận, có quan hệ gì chứ. Sự tình đã xảy ra, Thái Lưu cũng nên cho mọi người một cái công đạo."
Sự trấn định dửng dưng của Cooper, khiến cho tất cả mọi người ở đây có chút ngẩn người. Nếu như Cooper không phải sớm đã định liệu trước, như vậy, hắn chính là một người điên.
" Tốt lắm." Kilburn ha ha cười nói: "Đúng theo như lời của vị phân quán trưởng kia của quý quán, chúng ta không thích lại, lại trở thành con lợn rồi." Vừa nói, hắn nhìn thẳng vào Cooper, cũng không quay đầu lại nói với Harriman ở bên cạnh: "Cho tất cả mọi người động thủ đi. Ta muốn nhìn một chút, ngày hôm nay thích lại, Thái Lưu còn có thể có mấy phân quán có thể mở rộng cửa!"
Tuy rằng đã sớm biết cuộc họp này chính là một thùng thuốc nổ, thế nhưng, cho dù là ai cũng không ngờ được, xung đột lại bộc phát nhanh đến như vậy, kịch liệt như vậy.
Lời của Kilburn, không khác nào tuyên chiến với toàn bộ Thái Lưu.
Tất cả mọi người đều đem ánh mắt hướng về phía Cooper.
Biểu tình của Cooper, không có một chút biến hóa. Ai cũng không hiểu được, chuyện đã tới nước này, hắn đã sớm không còn bất cứ lựa chọn nào. Cái gã mập mạp kia đang quanh quẩn ở trong phân quán Genel kia, mới là cái gai trong mắt hắn. Hắn thực sự rất muốn biết, khi Tuyệt Sát Lưu cùng Phá Sơn Lưu trêu chọc gã mập và thế lực Phỉ Minh phía sau gã, thì sẽ có kết quả như thế nào.
Thế nên, Cooper chậm rãi nở nụ cười, trong hồi tranh đấu này, khởi đầu với hoàn cảnh nguy hiểm nhất cũng cũng không phải là Thái Lưu. Cần bố trí, đều đã được bố trí rồi. Lực lượng hạch tâm trong tay, đã tập kết xong. Chỉ cần Tuyệt Sát Lưu hoặc là Phá Sơn Lưu dám đến phân quán Genel, bất kể là thắng thua, hắn đều đã chuẩn bị tốt cho sau này.
Đến lúc đó, hi sinh một phân quán Genel, là là có thể khiến cho Tuyệt Sát cùng Phá Sơn Lưu nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không rõ.
Chỉ cần hồi tranh đấu này xong xuôi, chỉ cần Thái Lưu không bị diệt vong trong hồi tranh đấu này, mình là có thể đạt được tất cả những thứ mình muốn.
Cooper không thèm nói lý với Kilburn, quay đầu nhìn tông chủ Phá Sơn Lưu tiểu Borksall vẫn đang bảo trì im lặng, khoan thai nói: "Lại nói, Phá Sơn Lưu bị phong quán, cũng nhất định có chút không cam lòng, cảm giác giống như bị tát cho một cái phải không.
Borksall vẫn thờ ơ lạnh nhạt liền nhíu nhíu mày còn chưa nói gì, mấy vị quán trưởng phân quán của Phá Sơn Lưu ở bên cạnh đã vỗ án nhảy dựng lên: "Ngươi nói cái gì?"
" Không có gì." Cooper cười tủm tỉm quay đầu nhìn Kilburn nói: "Hai đại lưu phái đồng thời triển khai trả thù, nói thật, lòng ta vẫn còn rất sợ đấy. Thế nên, ta đã mệnh lệnh cho các đại phân quán của Thái Lưu nghỉ hai ngày. Duy nhất mở rộng cửa nghênh tiếp mọi người, chính là phân quán Genel của chúng ta. Đương nhiên, ta tin tưởng, với sự cao ngạo của Tuyệt Sát Lưu cùng Phá Sơn Lưu, tự nhiên là té ngã ở nơi nào thì liền đứng lên ở nơi đó, sẽ không làm mấy chuyện như bắt nạt kẻ yếu cả."
Vừa nói, Cooper đứng dậy, hơi gật đầu với Kilburn: "Phân quán Genel, xin đợi các vị đại giá quang lâm." Nói xong, dưới vòng vây của các thành viên Thái Lưu, cứ thế tự nhiên rời đi.
Sau một lát, Kilburn cùng Borksall với khuôn mặt xám xịt cũng lần lượt ly khai.
Trong phòng hội nghị to lớn, tam đại lưu phái đã đi cả, còn lại, bất quá chỉ là một số tiểu lưu phái. Cho dù là các lưu phái như Minh Tâm lưu, Hắc Long đạo có Chiến thần robot, lúc này cũng hoàn toàn không có năng lực thao túng thế cục.
Người rõ ràng, thì đã bắt đầu tính toán tới cùng nên đi nơi nào để né tránh rồi. Còn người không hiểu, thì vẫn còn vui mừng vì xung đột vẫn còn được khống chế trong phạm vị các phương thức giải quyết truyền thống.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hội trường lặng ngắt như tờ.
Trong sự vắng lặng, Huyễn Ảnh Lưu không khiến người ta chú ý nhất, dưới sự dẫn dắt của lão Smith, đã đi ra khỏi phòng họp. Trên hành lang trống trải, lão Smith thở dài thật sâu, nhìn Cosmo, nói từng chữ: "Nghĩ biện pháp liên hệ Điền tiên sinh, ta phải gặp mặt cậu ấy một lần."
***********************************
Lần đầu cất cánh, tàu Rubik đang lẳng lặng lơ lửng trên quỹ đạo ngoài không gian của một tiểu hành tinh.
Bên cạnh Rubik, ba chiếc tàu buôn vũ trang đã được cải tiến qua, mang tên mới là {Nỏ Liên Châu} (liên nỗ), cùng với sáu chiếc chiến hạm đột kích cải tiến mang tên mới là {Lưỡi Lê} (thứ đao), trong tinh không giống như những hồn ma mới hiện lên từ địa ngục.
Những chiếc chiến hạm thoạt nhìn nát tươm này, chính là toàn bộ sức chiến đấu của đội Phỉ Quân mới thành lập.
Từ số lượng mà xem, mười chiếc chiến hạm tựa hồ hơi ít một chút. Thế nhưng, chỉ có những người chân chính điều khiển những chiếc chiến hạm này, mới có thể biết được thứ mà mình điều khiển, chính là một con quái thú như thế nào.
Trong phòng chỉ huy của tàu Rubik, Chekhov đang nhìn đi nhìn lại phương án hành động trong tay.
Từ Cảng Tự Do Mars nhìn qua căn cứ hải tặc Râu Đỏ, lại từ căn cứ nhìn qua tinh hệ PT-8911 cách Cảng Tự Do Mars không quá một Bước Nhảy, hắn cứ thế mà nhìn một cách ngơ ngác.
Phương án hành động, là do Điền Hành Kiện đề xuất.
Có đôi khi Chekhov thực sự không thể phân biệt được, cái gã mập mạp bề ngoài hàm hậu thành thật này, tới cùng là một thiên tài, hay là một tên ma quỷ.
Ngắn ngủi vài ngày, thế cục của Cảng Tự Do Mars đã từ đang là mạch nước ngầm chuyển động phát triển bước giương cung bạt kiếm.
Tựa hồ có vô số bàn tay, đang kích động cái đĩa quay số phận này.
Mà mập mạp, chính là một bàn tay âm hiểm lén lút nhất trong đó.
" Thượng tá Chekhov, Barbarossa phát đến tin tức...." Karl ngồi ở bên cạnh ghế chỉ huy mau chóng đem một phần tin tức truyền tới màn hình ảo trước mặt đài chỉ huy cho Chekhov, báo cáo: "Hai chiếc tàu buôn vũ trang {Taylor Queen}, ba chiếc tàu cướp bóc {Tissot} cùng một chiếc tàu điều tra, đã toàn bộ tiến vào tinh hệ Mars rồi. Tàu {Audrey} vận chuyển tiểu đội lục chiến, cũng đã tiến vào Cảng Tự Do Mars trước một bước."
" Đã biết." Chekhov cầm phương án hành động trong tay đặt lên trên đài chỉ huy, hỏi: "Tàu điều tra phái đến hệ hằng tinh dE- 4541 để giám sát căn cứ Mắt Ác Ma, đã có tin tức trở về chưa?"
"Còn chưa có." Karl trả lời.
" Đợi tin tức truyền lại, trước tiên cho ta biết." Nói xong, Chekhov càng đưa ánh mắt đặt ở trên cái kế hoạch hành động thật dài dòng kia.
***, thượng tá hạm đội Liên Bang Leray, từ hôm nay trở đi, đã trở thành một tên hải tặc có ác danh hiển hách nhất ở trong vũ trụ! Không chỉ cướp Cảng Tự Do, cướp các xưởng tàu cùng trạm không gian Tự Do ở xung quanh các tinh hệ công cộng, cướp đội chiến hạm vận tải của các tập đoàn xí nghiệp, cướp tàu tiếp tế tiếp viện của thế lực Tây Ước, thậm chí, vẫn còn cướp các tàu vượt biên vận chuyển vật chất cho Leray, cho Tartanya, cho Pudituoke.... Cái này có thể gọi là vô nhân tính.
Phỉ Quân... Lão tử trước đây thế nhưng chính là quân chính quy đấy.
*****************************
Trương Phàn ngơ ngác nhìn màn hình máy tính trước mắt, mãi cho đến khi con mắt cay cay. Hắn xoa xoa con mắt, sau khi ánh mắt nhìn màn hình có chút mờ mờ lại một lần nữa trở nên rõ ràng, hắn cuối cùng mới biết được, mình không phải đang nằm mơ.
Xuất hiện trên trang chủ của công ty chế tạo robot Ngân Hà, chính là một đơn đặt hàng, một đơn đặt hàng cực lớn đủ để cho công ty robot Ngân Hà khởi tử hồi sinh!
Trương Phàn thực sự rất muốn quỳ xuống, để thành tâm cầu nguyện với Chúa toàn năng.
Sau khi phụ thân của hắn chết, được tiếp nhận công ty robot Ngân Hà mấy năm qua đến nay, Trương Phàn từ trước đến giờ vẫn không hề biết được, hóa ra nhận được một đơn đặt hàng, lại có thể khiến cho người ta vui sướng đến như vậy, có cảm giác thành tựu đến như vậy.
Mà ngay mấy giờ trước, hắn vẫn còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà đứng ở trên ban công của tòa nhà công ty, do dự xem có nên nhảy xuống một cái cho xong chuyện không.
Đó là một cơn ác mộng.
Sau khi nhận thức đám người Thái Lưu từ hai năm trước, Trương Phàn đã sa vào mưu kế của bọn hắn.
Sống phóng túng, vĩnh viễn là mê hoặc mà người trẻ tuổi không thể chống cự. Mà đối với một người luôn được giáo dục nghiêm khắc, từ trước đến nay luôn tuân theo khuôn phép trước mặt cha như Trương Phàn mà nói, lại càng như vậy.
Vừa mới tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, đã không có quản giáo của phụ thân, bản thân Trương Phàn cũng không rõ bỗng nhiên thế nào lại có nhiều bạn bè đến như vậy!
Những người bạn này, lại còn đều không đơn giản.
Cách sống của bọn họ, chính là Trương Phàn trước đây tưởng tượng cũng không dám. Bọn họ tiêu khiển bằng xe hơi tốt nhất, đi cùng những nữ nhân đẹp nhất, uống rượu ngon nhất, thức trắng đêm cuồng hoan. So với bọn họ, Trương Phàn nghĩ hơn hai mươi năm trước đây của mình, quả thực chính là phí hoài!
Công ty robot Ngân Hà tuy rằng không lớn, thế nhưng, muốn gánh vác cuộc sống như vậy, coi như là dư dả rồi. Trương Phàn chính là nghĩ không rõ, vì sao phụ thân lại bảo thủ cổ hủ như vậy!
Nhìn những người bạn này của mình, sống như bọn họ mới gọi là sống. Tuy rằng, trong số này có một số người bất quá chỉ là lưu manh xã hội đen, thế nhưng, lưu manh đạt tới địa vị nhất định, đó chính là đại ca.
Bất kể là xung đột với kẻ nào, Trương Phàn đều phát hiện ra, chỉ cần bên người có những người bạn này, thì sẽ không có chuyện gì mà họ không thể giải quyết được.
Mỗi lần, khi ở cửa hộp đêm, các khách hàng khác còn đang phải xếp hàng chờ đợi, Trương Phàn đã được những người bạn này dẫn từ đường dành cho khách quý để tiến vào gian phòng bao xa hoa. Mỗi lần, khi chỗ ngồi ở nhà hàng đã bị đặt hết, thì những người bạn này, cũng luôn có biện pháp khiến cho quản lí nhà hàng mau chóng sắp ra một chiếc bàn ăn. Mỗi lần, khi Trương Phàn chú ý tới một nữ phục vụ đã bị người khác gọi đi, thì những người bạn này cũng luôn có biện pháp khiến cho nữ phục vụ này trong vòng năm phút đồng hồ nằm gọn ở trong lòng Trương Phàn.
Công ty làm ăn có lãi, cuộc sống lại càng ngày càng nhiều màu sắc. Trương Phàn cho rằng, cuộc sống như vậy vẫn sẽ duy trì tiếp.
Thế nhưng, có một ngày, khi dưới vòng vây của đám bạn hữu này, hắn đã do do dự dự mà đi vào sòng bạc, một nơi mà phụ thân trước đây đã từng cực kỳ nghiêm cấm, thì tất cả, đều đã thay đổi.
Trương Phàn đến nay đều nghĩ không ra, mình lúc đó đã suy nghĩ cái gì.
Đó là một khoảng thời gian ngây ngô dại dột, trong trí nhớ, gần như là một khoảng trắng.
Ở trong khoảng thời gian đó, mình đã thua hết tất cả những gì mình có.
Sau đó, bạn bè đã biến mất. Bọn họ đã biến thành kẻ thù và chủ nợ của mình. Cùng biến mất với dập dìu bạn hữu, còn có rượu ngon, nữ nhân, cùng với cái cuộc sống khiến cho người ta si mê này.
Cho đến khi Trương Phàn rốt cục hiểu được, thì tất cả đều đã chậm rồi. Không biết từ lúc nào, nợ nần của mình, đã biến thành của Bạo Hùng Hội dưới trướng của Thái Lưu. Đám lưu manh này cả ngày cầm giấy thiếu nợ tới cửa đòi nợ, không chỉ đến nhà mình, lại còn đến cả công ty robot và phân xưởng.
Bọn họ đe dọa cả mẹ mình và em gái mình, cướp phá đập loạn trong công ty, đến phân xưởng tha đi nguyên vật liệu vừa mới mua về để duy trì sản xuất cùng sản phẩm đã đợi giao cho khách hàng.
Mà tất cả các con đường huy động tài chính của công ty, lại càng bị bọn họ nghĩ cách ngăn chặn hết. Tất cả các ngân hàng thậm chí là cho vay nặng lãi, vừa nghe đến sự bất hòa giữa công ty robot Ngân Hà cùng Bạo Hùng Hội, liền lập tức lẩn mất tăm. Bất kể là Trương Phàn muốn nghĩ biện pháp gì, đừng nói là vay tiền, ngay cả cửa cũng đều không vào được.
Mắt thấy công ty ngoại trừ các nhân viên lâu năm dưới sự dẫn đầu của đại sư máy móc Hàn Minh Hạ vẫn luôn theo phụ thân ra, các nhân viên khác đều đã tự tản mát, mắt thấy tìm không được đơn hàng, nợ nần hôm nay nhiều hơn hôm trước, Trương Phàn đã tuyệt vọng. Nếu như không phải nghĩ đến mẫu thân cùng muội muội của mình, hắn đã sớm từ trên lầu nhảy xuống.
Thế nhưng ngày hôm nay, một tờ đơn đặt hàng đã như kỳ tích mà xuất hiện trước mặt Trương Phàn.
Năm mươi chiếc robot kiểu đặt biệt trị giá năm triệu Phỉ Nguyên, nếu như đúng hạn bàn giao sản phẩm, đằng sau còn có liên tiếp đặt thêm! Quan trong nhất chính là, người khách hàng này, chính là trả tiền trước!
Lúc này đây, Trương Phàn quyết định lập tức nghĩ biện pháp bí mật khởi công. Trước khi Bạo Hùng Hội kịp phản ứng lại, phải cầm đơn hàng trong tay đưa tới cho xưởng gia công vẫn liên lạc thường ngày. Chỉ cần có Hàn Minh Hạ quản lý, kỹ thuật cùng chất lượng chính là không có vấn đề gì.
" Hàn thúc..." Trương Phàn tràn đầy hi vọng nhìn Hàn Minh Hạ vẫn đang chăm chú nghiên cứu bản vẽ robot kiểu đặc biệt mà chưa bao giờ gặp qua này, hỏi: "Có vấn đề gì không?"
" Nếu như là chúng ta tự mình làm mà nói...." Hàn Minh Hạ si mê ngẩng đầu lên, thở dài nói: "Robot như vậy, chúng ta cả đời cũng làm không được."
Nhìn ánh mắt gần như tuyệt vọng của Trương Phàn, Hàn Minh Hạ chỉ vào một bản vẽ mã hóa truyền đến cùng với đơn đặt hàng nói: "Bất quá, có được bản vẽ mà người ta đưa cho này, sản xuất liền không thành vấn đề. Hơn nữa, qua được một ải này, sản phẩm tương lai của chúng ta, có thể cạnh tranh được với những xí nghiệp robot khổng lồ kia..."
“ Thực sự?” Trương Phàn lẩm bẩm.
Hàn Minh Hạ vỗ nhẹ bờ vai của hắn, thở dài một tiếng nói: "Về đi, thắp một nén hương cho ba của cháu đi.” Vui sướng, tai họa đã qua rồi. Cầu nguyện, không có địa chấn, cũng không có nguy cơ tài chính.