“Nghĩa mẫu, Hoàng Chúc.” Bạch Hoàng Quyết cười gật đầu với hai người, đến gần rồi nói, “Con chỉ đến thăm Hoàng Chúc, nhiều ngày như vậy không biết sức khỏe đệ ấy đã tốt hơn chưa.”
Thẩm Bích Nguyệt mỉm cười bỏ bát cháo trong tay xuống: “Có ta chăm sóc con còn lo lắng cái gì?” Nàng lại dời tầm mắt nhìn về phía Bạch Hoàng Chúc, nếu Bạch Hoàng Chúc không nhầm, ánh mắt quỷ dị cười như không cười này đang muốn hắn phải tỏ vẻ sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều.
Bạch Hoàng Chúc phối hợp gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, thật ra đã có thể chạy nhảy…”
“Hử?” Thẩm Bích Nguyệt lườm hắn.
Trong mắt Bạch Hoàng Chúc lóe lên một tia oan ức, hắn thật sự đã khỏe rồi, có thể đi lại từ lâu, chỉ cần không hoạt động mạnh thì sẽ không có vấn đề gì. Khổ nỗi Thẩm Bích Nguyệt không tin hắn, chẳng những bắt hắn phải ở trên giường nghỉ ngơi không cho xuống, còn mỗi ngày chế biến phong phú dược thiện bắt hắn ăn.
Ăn dược thiện không phải vấn đề, nhưng một ngày ăn năm lần dược thiện thì sẽ có vấn đề.
Có lẽ định dùng mấy chục ngày ngắn ngủi này để bồi bổ bù cho quãng thời gian hơn mười năm, Thẩm Bích Nguyệt chỉ cần rảnh rỗi sẽ đến ŧıểυ viện này tự tay làm dược thiện, một ngày hắn phải ăn đủ năm lần mới bằng lòng bỏ qua. Điều này làm Bạch Hoàng Chúc cảm động không nhỏ, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua hắn chân chính cảm nhận được niềm hạnh phúc của một ngươi con. Chỉ là lần đầu tiên cầm bát dược thiện trong mắt hắn hàm chứa nước mắt cảm động, lần thứ hai cũng là nước mắt cảm động, đến lần thứ ba lần thứ tư… Cho đến bây giờ Bạch Hoàng Chúc mỗi lần nhận lấy dược thiện trong mắt đã hóa thành nước mắt u oán không dám nói ra.
Tất nhiên Thẩm Bích Nguyệt không hề phát hiện, hoàn toàn đắm chìm trong sự đắc ý, nàng lại nói với Bạch Hoàng Quyết: “Bây giờ con yên tâm chưa?”
“Ha ha.” Bạch Hoàng Quyết bất đắc dĩ lắc đầu cười, “Con biết nghĩa mẫu chắc chắn sẽ chăm sóc Hoàng Chúc rất tốt, chẳng qua con nhớ Hoàng Chúc nên đến thăm một lát thôi, nhân tiện làm tròn trách nhiệm nghĩa huynh.” Khi hắn nói những lời này thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, trong đôi mắt chỉ nhìn thấy sự chân thành.
Thẩm Bích Nguyệt dường như rất vui vẻ, lập tức lại như nghĩ đến điều gì đó, than nhẹ một tiếng mới nói: “Đáng tiếc bây giờ Hoàng Lân không ở đây, bằng không ba huynh đệ các con có thể đoàn tụ.” Bạch Hoàng Lân trong miệng nàng là vị thiếu gia thứ ba của Bạch gia, đệ đệ ruột của Bạch Hoàng Chúc.
Nói xong câu đó thấy Bạch Hoàng Chúc không có phản ứng gì, Thẩm Bích Nguyệt lại hỏi: “Hoàng Chúc còn nhớ Hoàng Lân không?”
“Con…” Bạch Hoàng Chúc như muốn nói lại thôi, Thẩm Bích Nguyệt chỉ cho là hắn nhất thời cảm khái nói không nên lời nên cười nói: “Hoàng Chúc, không cần buồn, ta nghĩ huynh đệ các con có thể gặp lại rất nhanh thôi.” Nàng không biết, Bạch Hoàng Chúc thật ra muốn nói khi mình rời khỏi Bạch gia mới có năm tuổi, nào nhớ được huynh đệ nào.
Không giải thích gì thêm, Bạch Hoàng Chúc gật đầu cười khan hai tiếng, thật ra điều khiến hắn vui không liên quan đến nội dung Thẩm Bích Nguyệt và Bạch Hoàng Quyết nói, mà vì bát cháo thuốc Thẩm Bích Nguyệt đã đặt lên bàn, xem ra Thẩm Bích Nguyệt đã hoàn toàn quên nó, điều này nghĩa là hắn hôm nay có thể ăn ít cháo thuốc hơn. Nhiều ngày bồi bổ như vậy đã khiến Bạch Hoàng Chúc bây giờ nhìn thấy thứ gì đó liên quan đến thuốc đã cảm thấy run rẩy, hắn quyết định từ nay về sau thà giả điên giả ngu chứ không bao giờ giả bộ bệnh.
Bạch Hoàng Quyết nghe đến đó cũng mở miệng: “Hôm qua con nhận được thư của Hoàng Lân, đệ ấy bảo không bao lâu nữa sẽ trở lại.”
Vẻ mặt Thẩm Bích Nguyệt gần như có thể dùng từ mặt mày hớn hở để hình dung, nàng dừng một lát mới nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, các con không biết ta ngóng trông ngày ba huynh đệ các con tề tựu một chỗ đã bao lâu đâu.”
Giọng nói pha lẫn sự run rẩy, một nữ tử như Thẩm Bích Nguyệt giờ khắc này cũng bộc lộ mặt yếu ớt của bản thân, nói cho cùng thì nàng cũng chỉ là một người mẹ. Đây là lần đầu tiên Bạch Hoàng Chúc ý thức được điều này.
“Mẹ.”
“Nghĩa mẫu.”
Lúc này hai giọng nói vang lên cùng một lúc, của Bạch Hoàng Chúc và Bạch Hoàng Quyết.
Ngẩng đầu nhìn Bạch Hoàng Quyết, Bạch Hoàng Chúc bất đắc dĩ cười cười, Bạch Hoàng Quyết cũng như thế.
Thẩm Bích Nguyệt cũng ý thức được cảm xúc lúc này của mình không ổn định, nhanh chóng thu hồi lại tâm trạng rồi bưng bát cháo thuốc lên: “Hoàng Chúc, con ăn hết bát cháo này trước đi, đợi con ăn xong ta sẽ đi phân phó người dọn dẹp phòng của Hoàng Lân, lâu rồi không có người ở ta phải đích thân nhìn hạ nhân làm mới yên tâm.”
Bạch Hoàng Chúc khóc không ra nước mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Bích Nguyệt, rất muốn nói mẹ không cần quan tâm đến con mẹ cứ đi đi, hắn thật sự không thể hiểu tại sao Thẩm Bích Nguyệt cứ cố chấp chuyện cái bát cháo thuốc trên tay nàng.
“Vì thế, mọi chuyện càng ngày càng phức tạp?” Minh Sơ ngồi ở mép giường Bạch Hoàng Chúc, vừa nói vừa nhìn bức thư trên tay.
Bạch Hoàng Chúc khẽ nói: “Sao lại càng ngày càng phức tạp…”
Minh Sơ nghe vậy giơ tờ giấy viết thư trong tay lên: “Chẳng lẽ chàng nghĩ vị Bạch ŧıểυ thiếu gia Bạch Hoàng Lân rời nhà từ năm mười hai tuổi đột nhiên nói muốn trở về, lý do duy nhất chỉ vì nhớ nhà thôi sao?”
Bạch Hoàng Chúc chỉ im lặng không trả lời, mặc dù ngay từ đầu hắn đã đoán Bạch Hoàng Lân trở về tất nhiên là có nguyên nhân, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, Bạch Hoàng Chúc thật sự không muốn đoán quá nhiều.
Vừa rồi Thẩm Bích Nguyệt nhìn Bạch Hoàng Chúc ăn sạch sẽ bát cháo thuốc mới cảm thấy mĩ mãn rời đi, còn Bạch Hoàng Quyết sau khi để lại phong thư này cũng đi theo Thẩm Bích Nguyệt. Lúc Minh Sơ lặng lẽ trốn từ phòng thu chi trở lại vừa khéo thấy Bạch Hoàng Chúc cầm phong thư ngẩn người.
Thư của Bạch Hoàng Lân chỉ tùy tiện thông báo vài câu, nói là mình đã tập võ ở chỗ Ly Tà đại sư nhiều năm, vô cùng nhung nhớ Bạch gia nên chuẩn bị trở về.
Minh Sơ liếc mắt một cái đã nhận ra, nội dung hắn viết tuy là vô cung nhung nhớ Bạch gia, nhưng giữa những hàng chữ lại để lộ cảm xúc lạnh lùng. Theo đồn đãi vị ŧıểυ thiếu gia Bạch Hoàng Lân này năm đó do bất hòa với Bạch Hoàng Quyết nên rời nhà đến chỗ Ly Tà đại sư tập võ, mà Bạch gia đã không hỏi tới chuyện của giang hồ từ lâu, Bạch Hoàng Quyết luôn ở trong Bạch gia giải quyết mọi chuyện nhưng vẫn chưa thể nổi danh, trong khi đó vị ŧıểυ thiếu gia này bị cuốn vào rất nhiều chuyện trên giang hồ, hiện giờ đã trở thành nhân vật có mặt mũi trong chốn võ lâm.
“Chàng vừa về tới Bạch gia hắn cũng nói sẽ trở lại, chàng cũng không thể lừa mình dối người mà nói đây là trùng hợp.” Minh Sơ đứng lên, đặt bức thư lên bàn.
Bạch Hoàng Chúc cười khổ: “Hoàng Lân là địch hay là bạn thì hắn cũng là đệ đệ của ta.”
Minh Sơ nghiêm túc: “Tốt nhất không nên là địch.”
Mặc dù đây là nhà chính thức của Bạch Hoàng Chúc, nhưng hiện tại hai người họ không phân biệt được đâu là địch đâu là bạn, ai cũng có thể đẩy Bạch Hoàng Chúc vào chỗ chết để đoạt được vị trí chủ nhân Bạch gia, vì vậy lúc nào cũng phải cẩn thận.
Bạch Hoàng Chúc phiền não nâng trán nói: “Ta chỉ muốn Bạch gia có thể cùng thất đại thế gia liên hợp đối phó Hắc Y giáo mà thôi, vị trí gia chủ cái gì đó ta căn bản chưa từng nghĩ tới.”
Minh Sơ dịu dàng nói: “Ta biết.”
Bạch Hoàng Chúc nhìn Minh Sơ, sau đó ấp úng nói: “Ta muốn giải quyết nhanh chóng chuyện này rồi trở lại Mộ Thâm Viện.”
“Trở lại? Chàng vất vả lắm mới về được Bạch gia, chàng bỏ được sao?”
Bạch Hoàng Chúc nhanh chóng nói: “Không có gì để luyến tiếc.”
Minh Sơ buồn cười lắc đầu: “Chàng định lừa ai? Trước mặt vị Bạch phu nhân kia chàng chỉ thiếu chút nữa bật khóc lên ôm lấy nàng không buông tay, nếu như để chàng rời khỏi Bạch gia người đầu tiên chàng luyến tiếc sẽ là nàng.”
Bạch Hoàng Chúc nghe Minh Sơ nói, cũng không cẩn thận nghe ra mùi vị ghen tuông: “Minh Sơ… Vì sao mỗi khi nàng nhắc tới mẹ giọng điệu lại giống với khi mẹ nhắc tới nàng thế?”
Minh Sơ hừ lạnh một tiếng, đứng thẳng người: “Chàng không biết có một loại quan hệ gọi là không đội trời chung sao?”
“Ồ?” Bạch Hoàng Chúc không còn gì để nói.
Minh Sơ bổ sung thêm: “Người kia vì muốn ở bên cạnh con trai mà quẳng ta đến phòng thu chi mệt sống mệt chết, tính tình ta dù tốt cũng không thể nhịn đươc.” Huống chi tính tình Minh Sơ vốn cũng không được tốt lắm.
Bạch Hoàng Chúc đang định sửa lại quan điểm của Minh Sơ, còn chưa mở miệng đã nghe thấy Minh Sơ hạ giọng nói: “Chờ một chút, bên ngoài có người.”
“Cái gì?”Lúc này Bạch Hoàng Chúc mất hết nội lực nên tất nhiên không nghe thấy tiếng động bên ngoài, mờ mịt hỏi.
Ánh mắt Minh Sơ hơi trầm xuống: “Không biết là ai, ta không thể để cho họ phát hiện ra ta trốn từ phòng thu chi tới đây, ta trốn trước đã.” Còn chưa đợi Bạch Hoàng Chúc nói gì Minh Sơ đã trốn sau tấm bình phong.
Thân hình Minh Sơ vừa mới ẩn vào sau bình phong thì cùng lúc đó cửa phòng Bạch Hoàng Chúc đột nhiên bị mở ra.
Bạch Hoàng Chúc ngước mắt nhìn người tới, đồng thời nhìn thấy một luồng hàn quang bay vụt mà đến.