Trước khi Minh Sơ đến phòng thu chi hỗ trợ Bạch Hoàng Chúc đã từng nghiêm túc hỏi nàng, vì sao biết rõ Thẩm Bích Nguyệt cố ý tách nàng ra nhưng vẫn đồng ý đến đó. Minh Sơ chỉ nói, nàng thông cảm với tâm tình của một người mẹ khi tìm lại được đứa con thất lạc nhiều năm. Thẩm Bích Nguyệt cần có nhiều thời gian sống với Bạch Hoàng Chúc hơn nữa, mà Bạch Hoàng Chúc cũng cần thời gian để hiểu rõ người thân của mình. Minh Sơ mặc dù không phải cô nương dịu dàng săn sóc nhưng việc này vẫn hiểu.
Nàng hiểu, đương nhiên là nàng hiểu!
Nhưng cho đến khi bị phơi héo trong phòng thu chi suốt bảy ngày trời không thể quay về viện của Bạch Hoàng Chúc nàng mới biết hiểu được nhưng không nhịn được. Ngồi bên cạnh bàn chộp lấy sổ sách, ngòi bút dưới tay càng ngày càng ngoáy, lão quản gia Bạch Luyện đứng một bên bội phục loại thư pháp khiến người ta hoa mắt của vị thiếu phu nhân này. Cuối cùng, không biết là lần thứ bao nhiêu ngòi bút trong tay được đặt xuống, Minh Sơ cũng nhịn không được dừng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Luyện: “Còn bao nhiêu khoản nữa?”
Bạch Luyện hơi sững sờ, lập tức kiểm tra lại rồi nói: “Hiện tại mới chỉ giải quyết xong của phố nam, vẫn còn năm nhóm…”
Năm nhóm. Minh Sơ giống như lơ đãng co rút khóe môi, hai mắt nhìn vào chồng sổ sách chất cao như núi trước mắt, nhanh chóng tổng kết lại, thì ra mình xử lý suốt bảy ngày trời chỉ xong được một đống nhỏ trong đó…
“Nữ nhân bá đa͙σ.” Minh Sơ hung hăng ném cây bút trong tay vào trong nghiên mưc, để mặc cho mực vẩy khắp quần áo mình, mà ngay cả Bạch Luyện bên cạnh cũng bị đen hết vạt áo trước. Vì thế Bạch Luyện bực tức đen mặt cúi đầu nhìn quần áo rồi lại nhìn Minh Sơ, mặc dù không nói lời nào nhưng trong mắt lại hàm ý ngàn vạn.
Minh Sơ đứng lên đi về phía cửa phòng vài bước rồi tức giận nói: “Ta muốn nghỉ ngơi.”
Bạch Luyện như đã sớm có chuẩn bị với chiêu này, nhanh chóng tiếp lời: “Phu nhân nói việc này phải hoàn thành trong vòng một tháng, bằng không…”
Minh Sơ trừng mắt nhìn hắn, thay đổi ý kiến: “Ta muốn gặp bại gia tử.”
“Phu nhân nói nếu đã trở thành con dâu Bạch gia thì phải có trách nhiệm của thiếu phu nhân, không thể …”
Kế này không được Minh Sơ lại đổi kế khác: “Ta muốn đi ra ngoài.”
“Phu nhân nói trước khi hoàn thành việc này thì không thể…”
“Ta đói bụng.”
“Phu nhân nói không thể… hả?” Bạch Luyện nói được một nửa mới đột nhiên phản ứng kịp, thiếu chút nữa bị sặc bởi nước miếng của mình. Sau khi chạm phải ánh mắt không quá thân thiện của Minh Sơ hắn cuối cùng mới nói: “Thiếu phu nhân chờ một chút, lão nô sẽ phân phó hạ nhân làm đồ ăn ngay.”
Nói xong câu đó hắn xoay người ra ngoài phòng, đi được một nửa lại lo lắng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Minh Sơ dáng vẻ như muốn nói lại thôi. Minh Sơ nhíu mày với hắn nói: “Yên tâm, ta sẽ không chạy…” Nghe được câu cam đoan Bạch Luyện mới yên tâm rời khỏi, lúc gần đi không quên đóng kín cửa.
Quản gia giống Bạch Luyện có lẽ cả đời ở Bạch gia cũng chưa bị lừa gạt lần nào, thế nhưng lại tin lời Minh Sơ một cách dễ dàng. Minh Sơ không ngờ Bạch Luyện lại nghe lời đến mức này, trong miệng lẩm bẩm: “Sẽ không chạy mới là kẻ ngốc…” Khóe môi cong lên nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua, Minh Sơ mở cửa sổ nhảy xuống, động tác nhẹ nhàng phiêu dật, chiếc váy màu đỏ vướng víu bay bay như cánh bướm.
Trong lúc Minh Sơ rời khỏi phòng thu chi, Bạch Hoàng Chúc đang gặp lần tra tấn thứ ba trong đời.
Toàn bộ Bạch gia hiện nay đều biết phu nhân vô cùng yêu thương đứa con đã thất lạc nhiều năm, trong mấy ngày này gom hết sơn hào hải vị của Bạch gia tống lên người vị đại thiếu gia này, nghĩ ra đủ mọi cách đối tốt với hắn. Hạ nhân cũng lan truyền tin tức một vị thiếu gia khác Bạch Hoàng Quyết rất bất mãn với việc này, tuy nhiên độ xác thực chưa được kiểm chứng.
“Ta nói này, đại thiếu gia vừa mới trở về chẳng có năng lực gì, thế mà phu nhân còn đối xử tốt với hắn như vậy, vứt thiếu gia sang một bên, cũng không biết cuối cùng vị trí gia chủ sẽ cho ai nữa.” Một đám gia đinh rảnh rỗi không việc làm ngồi trong đình nhàn nhã nói chuyện phiếm. Họ thường gọi Bạch Hoàng Quyết là thiếu gia, bây giờ lại nhảy ra một vị thiếu gia chân chính, vì vậy họ thêm chữ “Đại” trước thiếu gia chân chính để phân biệt.
Một gia đinh bên cạnh nói: “Thiếu gia tốt bụng lại năng lực, sao phải so đo với cái ấm sắc thuốc chứ?”
“Không thể nói như vậy, ” lại một người nữa tiếp lời, “Các ngươi ngẫm lại xem, thiếu gia mấy năm nay mặc dù đã cống hiến cho Bạch gia nhiều như vậy, nhưng lão gia vẫn không truyền Bạch gia gia truyền Vu Âm sáo cho hắn, có thể thấy lão gia vẫn không quá tin tưởng thiếu gia. Ta xem vị trí gia chủ này sợ là lão gia đã giữ lại cho vị đại thiếu gia thân sinh rồi.”
Một người khác cũng đặt cái chổi trong tay xuống, gia nhập cuộc nói chuyện: “Các ngươi nói thiếu gia có cảm thấy khó chịu hay không?”
“ai…, khó nói.”
“Thiếu gia hắn…” Vài người đang thảo luận đột nhiên im bặt, vì ở góc rẽ hành lang dài không xa có một người đang từ từ đi tới, người đó mặc một chiếc áo màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu vàng, mái tóc dài được giữ bằng một phát mũ bạch ngọc, phong tư tuấn lãng xuất trần.
Ba người ở đây vội vàng đứng lên cùng gọi người ở phía xa: “Thiếu gia.”
Người đó là Bạch thiếu gia Bạch Hoàng Quyết, hắn tao nhã cười gật đầu với ba người: “Nghĩa mẫu ở trong viện Hoàng Chúc sao?”
Ba người này phụ trách đình viện nơi Bạch Hoàng Quyết ở, chẳng qua do Thẩm Bích Nguyệt xót con, cố chấp muốn tự mình chăm sóc Bạch Hoàng Chúc nên đuổi ba người ra ngoài, đó là lí do họ mới rảnh rỗi ngồi ngoài này hóng chuyện.
Ba người cuống quít gật đầu, một người trong đó nói: “Đúng vậy, phu nhân đang ở bên trong chăm sóc đại thiếu gia.”
“Ta biết rồi, nếu nghĩa mẫu muốn tự mình chăm sóc Hoàng Chúc thì các ngươi xuống nghỉ ngơi trước đi.” Bạch Hoàng Quyết nói.
Nghe xong lời nói của Bạch Hoàng Quyết, lúc này ba người mới xác định Bạch Hoàng Quyết không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của họ, yên tâm mà lui xuống.
Bạch Hoàng Quyết đợi ba người họ rời khỏi mới cười nhẹ một tiếng, quay đầu dời tầm mắt về ŧıểυ viện trước mặt, lẩm bẩm nói: “Có thấy khó chịu hay không ư…” Cười khổ lắc lắc đầu, Bạch Hoàng Quyết ném câu hỏi khó nghĩ này ra khỏi đầu rồi cất bước đi vào trong viện.
Trong sân chỉ còn hai nha hoàn đang bê đĩa điểm tâm đứng trước cửa phòng Bạch Hoàng Chúc, Bạch Hoàng Quyết tình cờ nhìn lướt qua, tất cả đều không phải do đầu bếp Bạch gia làm, chắc do Thẩm Bích Nguyệt tự mình chế biến.
Không biết đã lắc đầu cười khổ lần thứ bao nhiêu, Bạch Hoàng Quyết đi tới mỉm cười nói hai câu với nha hoàn, nha hoàn gật đầu để Bạch Hoàng Quyết vào cửa.
Cửa vừa mở ra đã nghe thấy giọng Thẩm Bích Nguyệt: “Hoàng Chúc, không ngon miệng cũng phải ăn, thử ăn cái này đi, cháo không nóng nữa rồi, sắc mặt con vẫn tái nhợt vẫn nên bồi bổ nhiều hơn.”
Bạch Hoàng Quyết ngẩn ra, thấy lúc này Thẩm Bích Nguyệt đang ngồi trước giường đưa lưng về phía hắn, bưng một chén thuốc cháo dỗ Bạch Hoàng Chúc như dỗ trẻ con, còn Bạch Hoàng Chúc sắc mặt trắng bệch lắc đầu nguầy nguậy nhìn chén cháo trước mắt. Chẳng biết tại sao Bạch Hoàng Quyết lại nghĩ sắc mặt Bạch Hoàng Chúc trắng bệch thật ra không phải do sức khỏe kém, mà là bị sự quan tâm của Thẩm Bích Nguyệt làm cho hoảng sợ.
Trong lúc Bạch Hoàng Chúc đang lắc đầu thì nhìn thấy Bạch Hoàng Quyết, hắn vội vã lên tiếng: “Đại ca.”
Tiếng gọi này làm cả Thẩm Bích Nguyệt và Bạch Hoàng Quyết đều sửng sốt. Theo lý mà nói Bạch Hoàng Chúc gọi Bạch Hoàng Quyết là đại ca thì không sai, chẳng qua Bạch Hoàng Quyết nghe vậy luôn có cảm giác quái dị. Mà Thẩm Bích Nguyệt cũng không ngờ Bạch Hoàng Quyết lại tới, cầm chén cháo xoay người lại: “Hoàng Quyết, sao con lại tới đây?”