Chapter 7
To thật nó phải cỡ 12m, một trong số những con linh thú biết bay to nhất mà anh đã từng thấy. Tiếng bước chân phía sau vang lên, giọng cô vang lên.
“Các anh cũng tinh đấy nhỉ Hắc Hỏa có khả năng ẩn thân, biến nhiệt rất khó để cảm nhận được nó đó”
“Em nói sao cơ, nó còn có khả năng ẩn thân sao, thảo nào lúc bọn anh trên bong tàu, nó tới xát vậy mà bọn anh không nhận ra”
Cô đáp lời anh.
“Em muốn tạo ra một linh thú hoàn hảo nhất mà”
Minh Thành vội hỏi.
“Em tạo ra nó hả, không thể nào nó chỉ có thể tồn tại tự nhiên và thuần hóa bởi những người có dị năng thôi”
“Anh muốn không, em có thể giúp các anh tạo ra linh thú mà các anh muốn”
Cô nhìn anh vô tư đáp, Minh Thành há hốc mồm rồi im lặng không nói gì cho tới lúc đi ngủ, anh quay qua bảo với Anh Kiệt.
“Tớ sẽ suy nghĩ lại về vụ bắt nạt con bé đó, vì tớ cũng muốn có 1 con linh thú cho mình”
Anh Kiệt nhìn khinh bỉ nói.
“Lợi ích khiến con người ta thay đổi nhanh thật”.
Sáng hôm sau, cả hai dậy khá sớm vì lạ giường mặc dù phòng rất đẹp và sang trọng nhưng bản chất thiếu gia nhà giàu đã ngấm vào máu.
Nên cả hai vẫn không thể ngủ ngon, do suy nghĩ đây không phải giường nhà của mình.
Viên Hân cũng đã dậy từ sớm cô chuẩn bị xách vali bước ra, gặp Anh Kiệt đang đứng gần đó.
Anh lại giúp cô kéo vali ra, đến sáng cô mới nhận ra rằn cô thấp hơn anh rất nhiều, cô đứng tới ngang ngực anh, đứng với anh cô lùn tịt.
Anh thấy cô đứng yên, liền quay qua hỏi.
“Em còn thiếu gì sao, cần anh giúp không?”
Có đây, cô cần anh chia bớt 5cm chiều cao cho cô, cô nhìn anh lắc đầu. Bước theo anh ra cổng, đến cổng mọi người đã đứng sẵn tại đó.
Bà và chị gái cô bịn rịn nắm tay cô không buông, cậu cố mới nhắc nhở mãi họ mới chịu buông tay, nhìn cô lên xe, mắt họ đã rơm rớm nước mắt.
“Con không đi hẳn đâu mọi người đừng lo, con sẽ về thường xuyên mà”
Cô căn dặn bà và chị có bất cứ điều gì cũng phải báo ngay cho cô biết, không được giấu gì cả.
Cô bước lên xe, thấy cậu cô ngôi bên trái vô lăng, bên phải là một người lái xe đéo kính đen cô chưa gặp bao giờ cả.
“Tiểu Chương chúng ta đi xe liệu có kịp đến sân bay không nhỉ”
“Anh yên tâm nhanh hơn anh nghĩ đó, đi tàu mất thời gian chờ tận 30p cơ, do hôm nay lượng khách du lịch rất đông đó, em tính rồi đi xe hơi nhanh hơn, đi qua hầm là tới đường đến sân bay rồi”
Anh Chương nói tiếp.
“Thầy Vương cũng dặn em rồi, em sẽ bao Phủ chiếc xe này bằng dị năng nhiễu sóng của em, không ai bắt được thông tin của chúng ta đâu”
“Ừm thế tôi yên tâm rồi”