chapter 3
Hai người vừa ngồi xuống thì tiếng người đàn ông truyền tới
“Phương Hoa tôi đến đón con bé về, con bé đâu”
“Con bé sẽ không tới chỗ ông nữa tôi đã quyết định để nó gia nhập trường Pháp Thuật rồi”
“Bà nói cái gì, tôi chưa hề đồng ý”
Bà nhẹ nhàng đáp.
“Tôi là người giám hộ chính thức được ủy quyền của còn bé sau khi cha mẹ nó mất, ông không tin có thể thưa kiện tôi nghĩ ông rõ hơn tôi”
“Tôi muốn nói chuyện với nó”
“Cháu nghĩ mình không có chuyện gì muốn nói với ông đâu”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, là một cô gái có mái tóc đỏ đen đậm buộc gọn phía sau, môi hồng nhạt, da trắng, mắt màu xanh dương đậm, người con lai giống cậu bé vừa rồi, rất xinh đẹp trong sáng, lạnh lùng và hơi cao lãnh.
Anh Kiệt khẽ đơ ra một lúc, rõ ràng cô bé này có nét giống Minh Thành thật, ngay cả khí chất cũng hơi giống nhau, trông như một cặp anh em ruột vậy.
Minh Thành vẫn đang chăm chú nhìn cô bé, Viên Hân cũng dừng lại khẽ nhìn đánh giá hai người trước mặt từ đầu tới chân.
Viên Hân nhìn Minh Thành kĩ hơn đôi chút, mày cô khẽ nhíu lại khi nhìn màu tóc của anh.
“Hân Hân cháu không nên đồng ý vội vào trường đó, ông đã..”
“Cháu không có ý định vào trường”
Quốc Anh nghe xong ông khẽ thở phào.
“Nhưng cháu cũng không có ý định theo ông, cháu sẽ ở cùng chị cháu cho tới đợt xạ trị tiếp theo, khi nào chị đỡ hẳn cháu mới quyết định” |
Giọng cô lạnh lùng vang thêm lần nữa.
“Không được cháu phải gia nhập trường trong năm nay, cả bà và chị cháu đã quyết định rồi”
Bà cô lên tiếng lần nữa, chặn đứt lời cô nói.
“Ông đi về đi, cuộc sống con bé tôi sẽ quyết định, đừng cản đường tôi nữa”
Ông khẽ sững người lại rồi nhìn bà một cái mới quay lưng bước đi.
“Hân Hân mau chào hai anh đi con”
Cô khẽ liếc nhìn bà, rồi quay qua chào hai người con trai trước mặt.
“Hân Hân đây là anh Hạ Anh Kiệt và Bạch Minh Thành đều là đàn anh của con tại trường, hai anh lặn lội đường xa tới đây để giúp đưa con tới trường, con tới đó phải chăm chỉ nghe lời thầy cô và lễ phép với mọi người đó”
Cô nhìn bà rồi nói.
“Để năm sau cháu đi được không bà, cháu muốn ở lại cùng chị thêm một thời gian nữa”
“Đêm dài lắm mộng mị, bà không thể yên tâm được, ông cháu rồi sẽ nghĩ ra cách mới để ép cháu tới đó, hỏng đời cháu sao”
Cô biết lời bà nói hoàn toàn đúng.