Mang Theo Hệ Thống Vật Tư Xuyên Thành Con Gái Của Gia Đình Cực Phẩm

Chương 43: Kế lừa tiền học

Trước Sau

break

“Phụ thân, mẫu thân, mau uống nước đi, nhi tử đặc biệt mang nước đun sôi để nguội cho cha mẹ, uống vào mới giải khát!”

Vân lão nhân cứ ngỡ đây là nước do con trai mình tự tay đun rồi để nguội mang ra đồng.

Nếu Vân Thịnh Trạch biết ông ta nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ bật cười ngay tại chỗ.

Không ngờ có một ngày công lao đun nước của đại phòng lại có thể được tính lên đầu mình.

“Phụ thân, con đã sắp xếp ổn thỏa cho Thiết Đản ở thư viện rồi, phu tử nói rằng ba người cùng đi học thì một người có thể được miễn tiền học. Đây là một món hời lớn, hay là chúng ta gửi cả hai đứa con của tam đệ đi học luôn đi?”

Vân lão nhân hỏi: “Ngươi nói thật à? Sao lần này Thiên Bảo về không nhắc đến chuyện này?”

Nghe vậy, ông ta rất kích động. Nếu chuyện này là thật, nhà họ Vân có thể cho cả bốn đứa cháu trai đi học.

Nhìn khắp cả thôn Bách Gia, nhà ai có thể một lúc gửi bốn đứa trẻ đi học chứ?

Vân gia sẽ là độc nhất vô nhị, người khác nhìn nhà mình cũng phải nể nang vài phần!

Khi đó, địa vị của nhà họ Vân trong thôn cũng sẽ khác, thì chuyện Vân Châu gả vào nhà quyền quý chẳng phải là trong tầm tay sao.

Nếu Vân Thịnh Trạch biết được suy nghĩ của Vân lão nhân, e là sẽ phun thẳng một ngụm nước bọt vào mặt ông ta.

Kệ ông ta có phải là phụ thân mình hay không.

“Phụ thân, dĩ nhiên là thật! Chỉ là không phải thư viện Đào Lý nơi Thiên Bảo đang học, mà là thư viện Hi Hoà ở cuối trấn.”

Ông dám nói như vậy dĩ nhiên là vì ông hiểu rõ Vân Thịnh Minh.

Vân Thịnh Minh là người quá tự cao tự đại, ông ta đã cho rằng thư viện Đào Lý là tốt nhất rồi thì sẽ không thèm bước chân vào các thư viện khác nửa bước.

Làm sao ông ta có thể vì muốn dò la hư thực mà hạ mình đi hỏi thăm thật giả của tin tức này được chứ?

Vị đại ca tốt này của ông nhiều lắm cũng chỉ âm thầm tính toán trong lòng, rằng mấy đứa cháu đều đi học thì lợi ích mà nhà mình được hưởng sau này lại ít đi vài phần.

“Mau mau mau! Ngươi mau đưa túi nước cho lão tam, chúng ta mau về thu dọn, đưa Thạch Đản và Ngưu Đản đến thư viện.”

Buổi sáng sau một trận làm loạn, Vân lão nhân dứt khoát nắm hết tiền bạc trong nhà vào tay mình.

Gia đình hiện giờ đã có gần hai trăm lạng bạc, nói ra ở trong thôn cũng thuộc hàng nhất nhì.

Đối với việc gửi thêm hai đứa cháu đi học, Vân lão nhân không hề tiếc.

Còn chuyện tiền học sau này thì sau này hãy nói.

Đứa nào có triển vọng, nhà sẽ chu cấp cho đứa đó, dù phải đập nồi bán sắt cũng phải chu cấp.

Nếu không có khiếu học, học hai năm rồi ra ngoài cũng dễ tìm việc làm.

Lương còn cao hơn nhiều so với những kẻ bán sức lao động!

Một nam nhân khỏe mạnh ra ngoài làm việc nặng, một ngày cũng chỉ được mười mấy văn tiền, nhưng Vân Thịnh Minh đã đi học, một tháng dễ dàng kiếm được tám trăm văn.

Vân Thịnh Trạch vừa nghe chuyện thành công bèn ném túi nước, gọi Lý thị của tam phòng cùng về nhà.

Vì Lý thị là mẫu thân ruột của hai đứa trẻ nên khi thị về giúp chúng thu dọn hành lý, Vân lão nhân cũng không ngăn cản.

Chỉ có Vân lão bà tử mặt mày đau xót, tiếc hùi hụi số bạc vừa mới cầm chưa nóng tay đã sắp phải đưa ra.

Về đến nhà, Vân lão nhân cũng không trì hoãn, trực tiếp lấy ra tám lạng bạc.

“Lão nhị, đây là tám lạng bạc, ngươi cầm lấy. Hai lạng bạc là tiền học, ba lạng bạc chắc đủ để mua đồ cho Thạch Đản và Ngưu Đản. Ba lạng bạc còn lại là bù cho phần mẫu thân ngươi cắt xén buổi sáng.

Tiền lương tháng của lão đại chúng ta không lấy, đối xử công bằng, vợ chồng các ngươi khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền riêng, chúng ta cũng không dùng đến. Chuyện đăng ký học cho hai đứa cháu, phụ thân giao cho ngươi lo liệu.”

Tuy hai đứa trẻ có cha ruột, nhưng Vân lão nhân biết đứa con trai thứ ba quá thật thà.

Người thật thà quá mức chính là ngu ngốc!

Chuyện học hành là chuyện lớn, Vân lão nhân không muốn xảy ra sai sót, ông ta không tin tưởng đứa con trai thứ ba của mình.

Biết đâu chuyện học hành của con chưa lo xong, bạc đã bị người ta lừa sạch.

Vân Thịnh Trạch lập tức nhận lấy.

Ông thầm tính toán, tám lạng bạc này trừ đi những khoản cần thiết, mình chắc vẫn kiếm được vài lạng bạc.

Nữ nhi của mình lại có thể ăn thêm nhiều đồ ngon rồi.

Ngưu Đản và Thạch Đản biết mình được đi học, vui mừng khôn xiết!

Hai huynh đệ mắt đều đỏ hoe.

Chúng không còn phải ghen tị với đại ca nữa, chúng cũng có thể đi học rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc